vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày
Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày , chương 1 của tác giả Danh Đường Đa Tiểu Tỷ cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Tổng đề cử Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày. Đã có 6 người đánh giá / Tổng đề cử. 3.33. Giới thiệu. Mục Lục. Nghe Audio Kiếm Điểm. Editor: Gái già thích ngôn tình. Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, xuyên sách, tình cảm, HE, 1v1. Là diễn viên ai cũng mong
Vật Hi Sinh Nữ Phụ Phật Hệ Dưỡng Oa Hằng Ngày, Chương 74, Chính văn Chương 74 Nguyên Thủy; Tương Lai; Khác; Diễn đàn; Đăng nhập / Đăng ký . Vật Hi Sinh Nữ Phụ Phật Hệ Dưỡng Oa Hằng Ngày Chương 74 : Chính văn Chương 74. Người đăng: LYSANSAN828 . Ngày đăng: 10:14 23-11-2018
Đang ra. Đánh giá: 9.1/10 từ 218 lượt. Editor: Gái già thích ngôn tình. Thể loại: Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, xuyên sách, tình cảm, HE, 1v1. Là diễn viên ai cũng mong mình nhận được giải thưởng cao quý khi sự nghiệp diễn xuất của Lạc Kim Vũ đang phát triển vượt trội
Chúng ta hãy xét lại cung cách chu toàn các trách nhiệm chúng ta hằng ngày phải dâng tiến vì vinh danh Đấng Tạo Thành. người mù chữ, người nghèo. Chỉ trong Tin Mừng Thánh Luca là có đề cập đến người phụ nữ tội lỗi, dụ ngôn con chiên lạc và đồng bạc bị mất, dụ
lirik lagu ampar ampar pisang berasal dari daerah. Sáng ngày hôm sau, Cảnh Gia Dịch còn chưa mở mắt, cái mũi nhỏ đã giật giật, ngửi được hương vị quen thuộc làm bé an trở mình, quả nhiên nhìn thấy mẹ đang nằm nghiêng ngủ ở bên cạnh. Bé nhẹ nhàng di chuyển chân ngắn nhỏ, từ chỗ nằm lăn một vòng đến cạnh mẹ, mắt tròn xoe chớp chớp, bỗng chốc cười cong như trăng tốt, mẹ đã về rồi!Cảnh Gia Dịch lăn một cái vào ngay trong lòng ngực Lạc Kim Vũ, cọ cọ trên người cô giống như một chú cún được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn ra, khi Cảnh Gia Dịch sột soạt thức dậy cô đã tỉnh, chỉ muốn nhìn bé đến tột cùng muốn làm cái gì, kết quả thằng nhóc này lăn vào trong lòng ngực cô, nhìn dáng vẻ chắc là còn tính nướng tiếp một giấcTính trẻ con chợt nhảy ra, Lạc Kim Vũ vươn tay, trực tiếp ôm bé nhắc lên trên "Ây da! Xem mẹ bắt được cái gì nè ta, ủa, có phải là cục cưng bé nhỏ nhà chúng ta không vậy?"Bé giật mình nửa giây, lập tức nhào lên ôm mẹ, nằm bò ' Ha ha ' cười "Là Dương Dương, là cục cưng bé nhỏ của mẹ!"Lạc Kim Vũ giơ tay nhéo chóp mũi con trai, cười nói "Còn tự kêu bản thân là cục cưng bé nhỏ! Xấu hổ xấu hổ quá đi."Cảnh Gia Dịch vươn tay nhỏ ôm cổ mẹ, chôn mặt vào vai cô không nâng đầu lên, trong miệng mãi lẩm bẩm "Thực sự là cục cưng bé nhỏ mà, là cục cưng của riêng mẹ thôi à!"Lạc Kim Vũ bị bé nói đến cảm động, xoa xoa đầu tóc xù xù mượt như tơ của con trai bé nhỏ, nói "Đúng vậy, Dương Dương chính là cục cưng nhỏ bé của mẹ. Hôm nay cục cưng bé nhỏ có muốn làm gì không? Cả ngày hôm nay mẹ đều thuộc về một mình cục cưng bé nhỏ đó nha!"Cảnh Gia Dịch từ trong ngực cô ngẩng đầu, hỏi "Cái gì cũng có thể?""Đương nhiên! Ai kêu mẹ của con yêu nhất cục cưng bé nhỏ đáng yêu này đâu!" Lạc Kim Vũ gật đầu, hôn lên trán bé."Con muốn cưỡi ngựa nhỏ!"Cảnh Gia Dịch hai mắt sáng lên, tiếp tục nói "Giống... Giống như trong TV á, ngựa nhỏ xoay vòng vòng, rất đáng yêu."Lạc Kim Vũ vui vẻ nghe bé nói, không ngờ con trai của cô còn có lòng thiếu nữ, muốn cưỡi vòng xoay ngựa gỗ nữa chứ."Chuyện nhỏ!" Lạc Kim Vũ xoay người ngồi dậy, Cảnh Gia Dịch lập tức tự giác mở ra hai chân bám chặt vào hông cô, giống như bạch tuộc bám vào con Kim Vũ một tay nâng mông bé ước lượng, đứng lên đi vào phòng tắm "Rời giường thôi nào, rửa mặt xong chúng ta đi cưỡi ngựa nhỏ hen!""Ai da! Thiếu gia hôm nay đến sớm quá ta? Muốn ăn sáng luôn không, để tôi xuống bếp làm mấy món?" Má Trương từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy Cảnh Tư Hàn đang đứng ở cửa đổi giày."Không cần đâu má Trương, con đã ăn rồi!" Cảnh Tư Hàn thay dép lê, cầm lên cái túi to to nằm bên chân, đi vào phòng được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Úi cha! Cái này là mua cho Dương Dương sao?" Má Trương nhìn thấy cái túi to, nhìn xuyên qua bên trong thấy mấy hộp đồ chơi, có chút kinh Tư Hàn đặt túi đồ chơi lên trên bàn trà, bởi vì quá lớn nên còn cao hơn sô pha "Thằng bé rất thích chơi xe ô tô!"Má Trương cười đến nheo mắt "Đúng vậy, gần đây phu nhân và Lạc tiểu thư lại mua thêm cho bé không ít xe mới!"Cảnh Tư Hàn gật đầu, nhìn thoáng qua mọi góc trong phòng khách, má Trương thấy, lập tức nói "Phu nhân lên lầu thay quần áo, nói là hôm nay muốn dẫn Dương Dương đi công viên giải trí chơi.""Công viên giải trí?""Đúng vậy, không phải phía đông thành phố mới mở một công viên giải trí khá lớn sao? Lạc tiểu thư nói nhân dịp được nghỉ, có thời gian rảnh nên muốn dẫn Dương Dương đi chơi, phu nhân cũng đi. Nhìn thời gian chắc cũng sắp…" Má Trương nói chưa xong, thì thang lầu đã vang lên tiếng bước Tư Hàn quay đầu, nhìn thấy một lớn một nhỏ mặc quần áo giống nhau, đang đi từ lầu hai xuống, quần yến jean màu xanh phối với áo thun trắng, túi yến jean trước ngực thêu một con vịt màu vàng."Ba!" Cảnh Gia Dịch đi đến nửa đường nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, vui vẻ chạy nhanh xuống lầu, biến thành nhảy nhảy như chú cóc Lạc Kim Vũ đã nắm chặt tay bé, nhưng Cảnh Tư Hàn nhìn thấy hành động của bé có chút nguy hiểm, cất bước đi lên đứng ở bậc cầu thang, nhắc nhở "Đi đàng hoàng!"Cảnh Gia Dịch lại nghe không hiểu mấy từ này có ý gì, cuối cùng còn mấy bậc, bé trực tiếp hai nhập thành một, thẳng tắp nhảy xuống. Lạc Kim Vũ sốt ruột la "Cẩn thận", Cảnh Tư Hàn một tay bế con trai, một tay đỡ mông bé."Ba cũng đi công viên giải trí với con nha!" Cảnh Gia Dịch ôm cánh tay ba, nâng đầu nhỏ Tư Hàn còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Lạc Kim Vũ đứng ở bậc thang đã trả lời thay anh "Ba rất bận, không có thời gian đâu con! Ngoan, mẹ và bà nội đi với con là được rồi!"Cảnh Gia Dịch nghe xong không vui, miệng nhỏ chu chu lên. Cảnh Tư Hàn xoa nhẹ đầu con trai, nâng đầu nhìn Lạc Kim vì đi công viên giải trí nên Lạc Kim Vũ ăn mặc trang điểm biến hóa thành thiếu mặt trắng như sứ, hai má không đánh tự nhiên hồng, môi căng mọng đỏ hồng, tóc thắt bím chia đều hai bên, đuôi tóc xả trước ngực, nhìn rất giống học sinh cấp đứng ở trên cầu thang, tuy có mang dép lê nhưng lại chỉ cao bằng Cảnh Tư Hàn, tầm mắt hai người lập tức va chạm vào hôm qua mới mượn rượu ôm người ta khóc lóc thảm thiết, hôm nay Lạc Kim Vũ đã đánh trống lảng, cô chuyển mắt nhìn con trai, vươn tay nói "Đi thôi, mẹ bế con đến sô pha ngồi chờ bà nội xuống.""Tư Hàn đã trở lại rồi sao?"Giọng nói của mẹ Cảnh vang lên "Vừa lúc, con lái xe đưa Kim Vũ và Dương Dương đi dùm mẹ cái, mới vừa nãy đang thay quần áo không biết sao thấy chóng mặt quá, cũng không biết có phải bị lên huyết áp hay không nữa?""Chóng mặt?"Lạc Kim Vũ quay người lại, bước nhanh lên cầu thang đỡ mẹ Cảnh đi xuống "Hiện tại mẹ cảm thấy thế nào? Con gọi điện kêu bác sĩ La đến nha, thôi, để con đưa mẹ đi bệnh viện cho chắc!"Cảnh Tư Hàn nhìn Lạc Kim Vũ chạy lại đỡ mẹ mình, ánh mắt đầy quan tâm, trong lòng hơi cảm động, anh cũng lên tiếng "Mẹ đi chậm một chút, để con lái xe đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra!"Mẹ Cảnh nhìn hai người vẫy vẫy tay, cười nói "Mấy đứa cần gì phải làm rối lên như vậy, chỉ chóng mặt có một chút thôi, mẹ nằm nghỉ một lát là hết."Cảnh Tư Hàn nhíu mày "Như vậy sao được, nếu không thoải mái thì phải sớm kiểm tra mới hết bệnh!"Mẹ Cảnh nhìn thằng con ngu ngốc của mình, bực mình gằng giọng, nói "Bệnh cũ của mẹ không phải con không biết, mỗi năm đều kiểm tra sức khoẻ định kỳ, con còn muốn kiểm tra ra cái gì nữa hả?""Chắc là do ăn uống không tiêu thôi, chút nữa mẹ kêu má Trương liên hệ bác sĩ La lại đây một chuyến là được. Con chỉ cần thay mẹ làm tài xế chở hai mẹ con Kim Vũ đi công viên giải trí chơi là được, lăng nhằng làm cái gì?"Lạc Kim Vũ nghe xong, rốt cuộc nhớ tới, sức khỏe của ba Cảnh và mẹ Cảnh cũng không được tốt lắm. Cho nên má Trương rất chú ý ẩm thực hằng thực đơn chế biến mấy món ăn rất là khỏe mạnh, cơ bản không có khả năng xuất hiện tình huống này… Giờ thì cô đã hiểu, hoá ra mẹ Cảnh chỉ muốn tạo cơ hội cho Cảnh Tư Hàn ra ngoài chơi với mẹ con cô."Mẹ, một mình con dẫn Dương Dương đi cũng được, mẹ đừng nhọc lòng làm gì." Lạc Kim Vũ lập tức Cảnh lắc đầu "Hôm nay là cuối tuần, khẳng định sẽ có rất nhiều người, một mình con sao có thể trong thằng bé được? Hai người thay phiên trông coi sẽ tốt hơn."Lạc Kim Vũ còn muốn nói nữa, vừa mở miệng đã bị mẹ Cảnh cắt ngang "Con nghĩ kỹ đi, lỡ như con muốn đi toilet, đến lúc đó ai giữ Dương Dương?""Con..."Mẹ Cảnh vỗ vỗ mu bàn tay của cô "Nghe lời mẹ đi!"Lạc Kim Vũ ôm một tia hy vọng cuối cùng, nhìn Cảnh Tư Hàn, giả cười hai tiếng "Ba Dương Dương bận rộn như vậy, làm sao có thời gian rảnh kia chứ. Đúng không? Mẹ cũng đừng làm khó anh ấy."Cảnh Tư Hàn nghe xong, đáy mắt hiện lên nghi từ đầu cô ta đã giúp anh tìm lấy cớ, nhìn là biết không muốn anh đi Gia Dịch dựa vào trên đùi ba mình, giọng nói rầu rĩ "Ba lúc nào cũng bận, vậy khi nào ba mới có thời gian..."Cảnh Tư Hàn khom lưng bế con trai lên, giọng nam trầm thấp nghe rất quyến rũ "Hôm nay có, hiện tại xuất phát, như thế nào, con có thích không?""Thật sao! Yahoo!" Cảnh Gia Dịch lập tức hoan nói của anh làm mẹ Cảnh ngẩn người, bà chuẩn bị sẵn sàng kịch bản 'cao ngạo hếch cầm ra lệnh cho con trai', kết quả nó một câu cũng chưa cãi lại, đã đồng ý rồi!Lạc Kim Vũ cũng mang một gương mặt không tin, đây là Cảnh biến thái sao?Chẳng lẽ giống đồng hương, cũng là người xuyên không?Cảnh Tư Hàn dùng khóe mắt liếc thấy vẻ mặt 'kế hoạch thất bại' của cô, lại cảm thấy vui vẻ yêu xe từ gara chạy ra khỏi cửa dinh thự nhà họ Cảnh, Mai Uyển nhịn không được ca hát vài câu, má Trương đứng ở bên cạnh, nhìn thấy phu nhân vui vẻ, bà cười nói "Hôm nay tâm trạng của phu nhân thật vui vẻ!"Mẹ Cảnh vỗ vỗ cánh tay của bà, thở dài nói "Tư Hàn rốt cuộc cũng giống một người cha rồi.""Dù sao cũng là cha con ruột, Dương Dương lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, sao cậu ấy lại không có chút cảm giác nào được."Má Trương nói, giơ tay đỡ Mai Uyển "Để tôi gọi điện kêu bác sĩ La đến..."Mẹ Cảnh giận liếc bà "Bà còn không biết tôi bị bệnh thật hay giả nữa sao mà còn hỏi?"Nói nói, hai người cười ha hả đi vào nhà.*****************************Xe vững vàng chạy trên Gia Dịch ngồi vào ghế dành cho trẻ em, vui vẻ đá chân qua lại, đây là lần đầu tiên bé đi ra ngoài chơi cùng với ba và nữa còn là đi công viên giải trí cưỡi ngựa nhỏ nha! Đây quả thực là chuyện tốt nhất xảy ra với bé, còn tốt hơn so với việc không mặc tã Kim Vũ cầm bình sữa giữ nhiệt của Cảnh Gia Dịch, ngồi ở bên cạnh nghĩ thầm Thì ra lần trước cô không có nhìn lầm, Cảnh Tư Hàn thật sự gắn ghế dành cho trẻ nhìn bé vui vẻ đến muốn nhảy tưng tưng, ban đầu muốn ngầm thương lượng với Cảnh Tư Hàn, kêu anh bỏ hai mẹ con xuống ngay đầu đường, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của bé thì cô nói không nên không có quyền lợi cướp đoạt hạnh phúc được ba yêu thương’ của con trai, cho dù cô là mẹ của bé đi chăng Kim Vũ giương mắt nhìn người đàn ông đẹp trai nam tính đang chú tâm lái xe, thở nếu Cảnh Tư Hàn đã đồng ý, thì cô coi như có thêm tài xế đi theo là được. Dù sao mẹ Cảnh nói không sai, nhiều người sẽ tốt hơn, bằng không lỡ như có chuyện gì xảy ra, hối hận cũng không như vậy, cục tức tích tụ trong ngực Lạc Kim Vũ cuối cùng cũng tan biến, trong lòng vui vẻ cũng có tâm trạng chơi đùa cùng bé, hai mẹ con hi hi ha ha, không khí trong xe nháy mắt náo nhiệt hẳn Tư Hàn từ kính chiếu hậu nhìn một lớn một nhỏ mặc đồ giống nhau ngồi đùa vui ở băng ghế sau, bỗng dưng cảm thấy trong lòng vô cùng bình viên giải trí là hạng mục mới nhằm nâng cao đời sống và kinh tế mà chính quyền Thành phố Du vừa mới đề ra, không chỉ có nhiều trò chơi kèm theo thiết bị hiện đại, mà còn có thủy cung, viên bảo tàng... Là một nơi vui chơi giải trí dành cho mọi lứa chừng đi khoảng bốn mươi phút, ba người đã tới mục đích tiến quân ngày hôm Kim Vũ treo bình sữa giữ nhiệt lên cổ Cảnh Gia Dịch, duỗi tay bế bé xuống xe. Cảnh Gia Dịch đứng yên để mẹ giúp mình chỉnh sửa lại quần áo, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn cửa lớn công viên giải trí được làm theo phong cách cổ tích, hận không thể lập tức bay vào Kim Vũ nhét vạt áo vào trong quần, lại vuốt vuốt tóc của bé "Đẹp trai rồi! Đã quay trở lại thành một cậu bé đáng yêu rồi đó!"Cảnh Gia Dịch vừa nghe cô nói " Đẹp trai rồi", lập tức nhịn không được cười tươi, nắm lấy tay mẹ chạy lại cổng lớn "Nhanh lên, mẹ, con muốn cưỡi ngựa nhỏ!""Chậm một chút ~ chậm một chút! Cẩn thận té bây giờ!" Lạc Kim Vũ nắm chặt tay bé, cũng chạy Tư Hàn khóa xe, nhìn hai mẹ con cười ha ha dần dần chạy ra xa, giật mình trong giây lát, thực mau cũng đi nhanh thứ nhất đương nhiên là đi thẳng đến nơi cậu bạn nhỏ Dương Dương mong nhớ ngày đêm ~ Vòng xoay ngựa sánh với những trò khác trong công viên giải trí, thì vòng xoay ngựa gỗ rất ít người lớn, phần đông đều giống Cảnh Gia Dịch, đều là trẻ em lôi kéo theo ba mẹ nhiên có mấy cô gái mười lăm, mười sáu chạy lại chơi, chủ yếu là tự Kim Vũ nắm tay Cảnh Gia Dịch, đứng đợi không bao lâu sẽ đến lượt hai mẹ con, suy xét về tính an toàn, cô lựa chọn ôm bé ngồi chung một con ngựa độ vòng xoay ngựa gỗ không nhanh, khi chuyển động sẽ lên xuống cao thấp phập phồng, Cảnh Gia Dịch bám móng vuốt nhỏ ôm cổ ngựa cười "hi ha" không ngừng, trong miệng còn vui vẻ hét lên "Đi, ngựa nhỏ, đi, đi, đi!"Cảnh Tư Hàn dựa vào vòng bảo hộ đứng ở bên ngoài chờ, liếc mắt đã nhìn thấy hai mẹ con mặc đồ đôi rất bắt mắt, Cảnh Gia Dịch ngồi ở trên ngựa gỗ, quơ quơ tay nhỏ nhìn anh kêu lên "Ba ơi!"Cảnh Tư Hàn bị nụ cười hồn nhiên của con trai lây nhiễm, khóe miệng hiếm khi cong lên, ngay cả đôi mắt đều mỉm cười, anh lên tiếng trở về một câu "Ngồi cẩn thận!"Sao mà bé nghe vào được, mẹ còn ôm bé mà. Vì thế rất nhanh, bé đã quên mất lời của ba, Cảnh Tư Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu."Đi cùng con trai đến chơi sao?" Bên cạnh vang lên một giọng nam nghe không trầm Tư Hàn quay đầu lại, thấy một người đàn ông có vẻ ngoài hiền lành, hơi nhỏ con hơn so với anh, mơ hồ trả lời "Ừm."Người đàn ông kia cũng không ngại sự lạnh nhạt của anh, ngược lại vô cùng tự quen thuộc mà chỉ vào hai mẹ con trên ngựa gỗ, khoe khoang nói "Đó là vợ và con gái của tôi! Xinh đẹp không? Ha ha ha!"Cảnh Tư Hàn nhìn theo phương hướng anh ta chỉ, khách quan mà nói, nhan sắc của hai mẹ con kia chỉ có thể xem như bình thường, nhưng có lẽ là do tâm trạng tốt, hiếm khi anh trò chuyện cùng người lạ, gật đầu "Đẹp.""Anh em thật tinh mắt nha!" Người đàn ông kia ngửa đầu 'ha ha' cười hai mau, ngựa gỗ của Cảnh Gia Dịch và Lạc Kim Vũ đã di chuyển lại gần anh, cậu bạn nhỏ Dương Dương đã quen dần với tốc độ và độ cao này, lại ỷ vào có mẹ ôm ở phía này lớn mật buông lỏng hai tay, nhìn thấy ba mình, giơ cao hai tay, vẫy vẫy nhìn anh cầu khen ngợi "Ba nhìn con nè!"Cảnh Tư Hàn đang muốn kêu bé chú ý an toàn, bắp tay đã bị người bên cạnh vỗ vỗ, tiếp theo sau nghe được giọng nói đầy kinh ngạc của anh ta "Nhìn không ra nha anh em, cậu em bao lớn rồi? Tôi nhìn còn tưởng rằng cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi nhiều đó!""Con gái lớn nhà anh đang học cấp hai hay cấp ba? Thằng con trai lớn nhà tôi chắc cũng bằng tuổi con gái nhà anh, sắp lên đại học rồi, đang cố sức học tập kìa, hôm nay phải học bù nên không có tới..."Cảnh Tư Hàn Nà ní??Hết chương 39
Lạc Kim Vũ vừa xuống máy bay, ra ngoài đại sảnh thì nhìn thấy nhân viên đoàn phim giơ bản thông báo, là một cậu nhóc khá trẻ có làn da ngâm đen, mặc một chiếc áo thun màu trắng nửa cũ nửa mới, rất thích cười lên lộ ra một hàm răng trắng, nhưng ánh mắt không tốt lắm, Lạc Kim Vũ đi ngang qua trước mắt cậu, còn đi vòng vòng hai vòng xung quanh, nhìn cậu chằm chằm, mà cậu nhóc còn không hay biết, chỉ lo nhìn vào cửa ra của sân bay."Chào cậu, tôi là Lạc Kim Vũ, cậu là Vương Mãnh?" nhân viên đoàn phim đã gửi cho cô ảnh của người đến đón."A" Cậu nhóc bị cô làm hoảng sợ, ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót, dùng tiếng phổ thông câu được câu không nói "Thực xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến đón người tại sân bay, có quá nhiều người, nên không biết ai là ai."Lạc Kim Vũ nghe xong buồn cười "Không sao, đúng là có rất nhiều người"Thành phố N là thành phố nổi tiếng về mảng du lịch biển, mỗi mùa đều có rất nhiều du khách đến từ trong nước. Cho nên Lạc Kim Vũ đương nhiên cho rằng, một làng chài cách thành phố không tính quá xa, dù điều kiện kém, cũng sẽ không đến mức thiếu thốn mọi thứ, chính là, kết quả đã chứng minh cô nghĩ sai cách cùng tên của Vương Mãnh hoàn toàn ngược lại, dù sao Lạc Kim Vũ cũng không nhận thấy cậu nhóc mạnh mẽ hung dữ chỗ nào, chỉ cảm thấy là một cậu nhóc dịu dàng khá giống Dịch Thiên Hữu hở chút liền đỏ được rồi, cũng không giống lắm, vì màu da của cậu nhóc quá đen nên cho dù đỏ mặt cũng nhìn không ra. Nhưng nhìn thấy cảnh cậu nhóc chỉ lo kéo hành lý cắm đầu đi nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào cô. Lạc Kim Vũ tự động bổ não ra cảnh cậu nhóc đỏ mặt lan đến tận tai."Từ nơi này đến vùng biển cách tám tiếng, cơm trưa chúng ta ăn ở trên đường, có khả năng cơm chiều phải chờ vào làng mới ăn. Lạc tiểu thư có thể mua chút bánh trái ở cửa hàng, đến lúc đó có đói bụng cũng có thể dằn bụng."Vương Mãnh nhẹ nhàng nhắc vali bỏ vào cốp xe, nói."Ok, cảm ơn." Lạc Kim Vũ nhìn cậu nhóc Mãnh lập tức quay đầu, lấy chìa khóa xe ra, chui vào ghế điều khiển "Lên xe, phải xuất phát rồi"Còn chưa đến tháng 11 nhưng nhiệt độ ở đây còn khá nóng bức, vì thành phố N nằm ở phía nam, nên nhiệt độ không khí rất cao so với thành phố Kim Vũ dựa vào ghế chỉ chốc lát sau liền có chút mơ màng sắp ngủ, tối hôm qua cô không ngủ được, buổi sáng vì chuyến bay nên dậy thật sớm. Hơn nữa kỹ thuật lái xe của Vương Mãnh không tồi, lái rất vững vàng, vì thế cô vừa nghe nhạc vừa mơ mơ màng màng, hai mắt cứ híp lại."Lạc tiểu thư, cô ngủ một lát đi, đợi đến lúc ăn cơm tôi sẽ kêu cô dậy."Nghe Vương Mãnh nói như vậy, Lạc Kim Vũ cũng thật sự thấy buồn ngủ, nói một tiếng cảm ơn đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì bên ngoài vẫn nắng chói chang, cô còn tưởng rằng bản thân đã ngủ mấy tiếng, nhưng khi nhìn thời gian thì thấy còn không đến một tiếng."Đã tỉnh rồi sao?" Vương Mãnh nhìn cô, nói tiếp "Lập tức sẽ đến trạm dừng chân, tôi còn tính đến nơi sẽ kêu cô dậy, không ngờ cô đã tỉnh"Lạc Kim Vũ duỗi cái eo, lười biếng nói "Chợp mắt một chút đã tỉnh hẳn người rồi."Thức ăn ở trạm dừng chân thường không được ngon, Lạc Kim Vũ ăn một miếng thì đã ăn không nổi quá Mãnh ngồi đối diện cô vò đầu không biết tính sao, ngày hôm qua anh tấp vô đây ăn thấy cũng bình thường. Vì Vương Mãnh không kén ăn, ăn món gì cũng được miễn sao no bụng, cho nên không cảm thấy có gì khác này nhìn Lạc Kim Vũ đã buông đũa, mới đột nhiên phát hiện nhà ăn nơi này cấp bậc quá thấp, rốt cuộc người ta là nữ minh tinh, ăn không quen là chuyện thường."Lạc tiểu thư, có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị?" Vương Mãnh cũng ngừng ăn, ngượng ngùng Kim Vũ từ trước đến nay hiểu xem mặt đoán ý, biết anh áy náy, vội nuốt một ngụm nước, vừa vặn nắp bình vừa nói "Ở trên máy bay đã ăn qua rồi, nên bây giờ cũng không thấy đói. Cậu cứ ăn tiếp đi, tôi đi mua chút đồ, cậu có cái gì muốn mua không?"Vương Mãnh liên tục xua tay, nói "Không cần không cần, lái xe không thể ăn cái gì.""Vậy anh phải ăn no nha."Lạc Kim Vũ cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ mua nhiều đồ ăn vặt, đến lúc đó hai người đều có thể ăn. Ai ngờ cho đến tận làng chài, Vương Mãnh đúng như lời nói, cẩn thận tuân theo quy tắc giao thông, chuyên tâm lái xe, một miếng đồ ăn vặt cũng không chài chính là địa điểm quay bộ《Mỹ nhân ngư 》, cách trấn nhỏ khoảng 2 tiếng đồng hồ đi xe, trấn trên đồng dạng với thành phố phải đi năm sáu tiếng đồng nói Lý Hiền Tề đi tìm qua rất nhiều địa phương cuối cùng mới xác định quay ở nơi Kim Vũ quan sát thấy làng chài này giống như ngăn cách với thế giối bên ngoài, rốt cuộc phát hiện Lý Hiền Tề cũng không có nói quá. Điều kiện nơi này xác thật rất kém, ngay cả tín hiệu di động cũng có khi có có khi bắt được sóng tín hiệu tốt phải bắt thang trèo lên cây ở giữa làng, cũng không biết làm cách nào mà Lý Hiền Tề có thể tìm được vị trí có tín hiệu tốt quát tất cả, Lạc Kim Vũ cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung đoàn phim《Mỹ nhân ngư 》, đó chính là ~ sự rất rất rất nghèo, toàn bộ nhân viên đoàn phim không nhiều lắm, trừ bỏ những nhân viên cần thiết bên ngoài, cơ bản là có thể bỏ thì bỏ, phần lớn đều là part - như Vương Mãnh, thật ra khi đoàn phim tới làng chài, từng ở trấn trên thông báo tuyển nhân viên part – time, biết rõ hoàn cảnh, biết lái xe, hiểu tiếng địa phương, khi cần thiết có thể phiên dịch giúp đoàn phim, còn phải có sức khỏe, một người có thể làm công việc của ba người, tiền lương còn không nghèo thì nghèo, Lý Hiền Tề lại rất chịu chi cho mấy cảnh quay, giống như tạo hình mỹ nhân ngư của Lạc Kim phim còn mời riêng một bậc thầy hóa trang từ nước ngoài về, nghe nói tiền lương còn muốn cao hơn mấy bậc so với thù lao đóng phim của Lạc Kim thật phần đông đạo diễn đều sẽ lựa chọn lợi dụng hiệu ứng công nghệ can thiệp vào, khá tiện lợi cũng tốn ít chi phí. Nhưng tính cách của Lý Hiền Tề quá xoi mói, không hài lòng, muốn hình ảnh chân hy vọng mọi cảnh xuất hiện trong phim của anh đều là cảnh thật người thật, hy vọng truyền đạt cho người xem một câu chuyện đầy sống động giữa một làng chài bình nhiên chịu bỏ tiền ra tiêu phí hiệu quả mang lại rất rõ ràng, một đuôi cá màu xanh lam như thật, Lạc Kim Vũ phải hoá trang trong suốt sáu tiếng đồng hồ, vì phải bắt kịp cảnh mặt trời make –up từ nửa đêm đến rạng sáng, sau đó không nghỉ ngơi mà kéo theo đuôi cá chạy vội tới chỗ sớm tinh mơ, chân trời màu xanh lam dần dần bị ánh nắng thắp sáng, mặt trời đỏ ấm áp còn chưa kịp từ dâng lên từ nơi chân trời biển xa xa kia, sương mù cùng mây đã lơ lững tách ra hai bên giữa không trung chuẩn bị chào đón ngày phiến đá ngầm lẻ loi giữa biển, mỹ nhân ngư đang ngồi đợi mặt trời mọc, đón chào một ngày mới, tóc dài màu rong biển rối tung trên tấm lưng tr4n trụi, từ phần eo xuống phía dưới được che phủ bởi những vảy cá lấp lánh như đá như những ngôi sao sáng lấp lánh giữa ở đêm tối, đuôi cá màu xanh lam nằm ở trong nước, nhẹ nhàng bơi qua lại giữa mặt cuộc, thời gian chờ đợi khá lâu cũng chờ được giây phút mặt trời ló dạng từ giữa biển khơi, mặt biển nháy mắt giống như bị bao phủ một lớp phấn hồng, những làn sóng nhỏ lăn tăn lóe lúc đó, mỹ nhân ngư trong truyền thuyết chỉ có thể nhìn đến bóng dáng phảng phất nghe được có người kêu gọi từ phía sau, thong thả xoay đầu, đôi mắt màu xanh lam giống màu đuôi cá, trong sáng lại lạnh nhạt, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo hơi phát sáng theo tia nắng ban không cười, thậm chí không có bất kỳ biểu tình gì, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng, một chút dao động cũng không có, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, bạn sẽ biết, trên đời này sẽ không có một sinh vật tốt đẹp giống như ấy....., cũng là ước mơ theo đuổi cho tới cuối đời của một ai đó."Cut! Ok, quá tuyệt vời"Lý Hiền Tề từ phía sau đống thiết bị đứng lên, khóe miệng mỉm cười, nhìn sắc mặt vô cùng vừa lòng "Tôi vốn dĩ cho rằng còn phải đợi quay thêm một ngày, không nghĩ tới chỉ cần một lần là qua, quá hoàn mỹ."Bởi vì cảnh ánh sáng mặt trời mới mọc giữa biển khơi vô cùng khó nắm bắt, một khi NG, phải chờ đến sáng sớm ngày hôm sau quay lại Kim Vũ nhấp môi cười, Lý Hiền Tề lợi dụng thời tiết khá tốt tiếp tục quay những cảnh còn lại. Lúc này, nhân viên lấy áo choàng khoác lên người cô, đỡ xuống xuống đuôi cá, Lạc Kim Vũ đi đến bên cạnh máy theo dõi, Lý Hiền Tề cho cô xem lại cảnh quay vừa rồi "Tôi chưa từng gặp qua nữ diễn viên nào có kỹ thuật diễn cùng năng lực khống chế màn ảnh như cô.""Ngài khen quá lời rồi." Lạc Kim Vũ khiêm tốn nói."Không, Kim Vũ. Nếu không phải Chu Thừa Đông nói rõ tình hình của cô với tôi, tôi cũng sẽ không tin cô chỉ là một diễn viên mới vào nghề. Có người trời sinh chính là ăn chén cơm này, cô bé à....., tiền đồ vô lượng nha"Lạc Kim Vũ cười lắc đầu, có lẽ cô là có vài phần thiên phú, nhưng phần còn lại là kinh nghiệm đóng phim nhiều năm tích lũy mà luôn ngồi ở bên cạnh Lý Hiền Tề, Cảnh Tân người đóng vai nam chính, là sinh viên năm 3, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lạc Kim Vũ "Chị Kim Vũ thật sự quá lợi hại!""Cậu mới lợi hại, còn chưa có tốt nghiệp mà cũng đã diễn vai chính trong phim điện ảnh rồi." Lạc Kim Vũ nhìn cậu ta chớp chớp Tân ngượng ngùng sờ sờ cổ, nhìn Lý Hiền Tề một cái, nói "Ít nhiều nhờ đạo diễn Lý để mắt đến em thôi."Tâm trạng hiện tại của Lý Hiền Tề rất tốt, tính cách xưa nay cẩn thận, anh khó được khi cười vang khích lệ hai diễn viên tuổi trẻ ngồi gần mình"Đều giỏi! Kỹ thuật diễn của hai người đều có linh hồn, nhưng năng lực của Kim Vũ cao hơn tiểu Tân. Cậu cũng không cần nhụt chí, dù sao Kim Vũ cũng ăn muốn nhiều hơn cậu mấy năm"Nói, anh giơ tay vỗ lưng Cảnh Tân "Chuẩn bị đi, hiện tại đến phiên cậu"Lạc Kim Vũ đã ở đoàn phim được 5 ngày, bởi vì đạo diễn Lý theo đuổi sự hoàn mỹ, nên đáng lẽ cảnh đó chỉ cần quay một ngày là có thể xong, đằng này càng quay càng kéo xong cảnh mặt trời mọc, cô rốt cuộc chỉ còn lại có hai suất diễn, nếu thuận lợi, sẽ hoàn thành ngay trong ngày cảm thấy may mắn khi bản thân nghĩ ra cách đưa tập vẽ cho bé, vốn là tính toán sẽ quay xong sớm, sớm trở về cho bé một kinh hỉ, kết quả ở đây đã gần một tuần mà chưa đâu vào hôm qua, tín hiệu trong làng xảy ra vấn đề, cô không thể liên lạc về nhà được, tính toán sau khi tẩy trang sẽ leo lên cây gọi điện nói chuyện với con vì địa điểm quay cách làng chài nửa tiếng đi xe, theo thường lệ là Vương Mãnh lái xe đưa Lạc Kim Vũ trở đường, Vương Mãnh lặng lẽ nhìn cô rất nhiều lần, cuối cùng Lạc Kim Vũ nhịn không được, hỏi "Nhìn cái gì vậy hả?"Vương Mãnh thẳng lưng, ngượng ngùng cộc lốc trả lời "Chị Kim Vũ, hôm nay chị cũng rất đẹp nha""Bộ ngày thường nhìn chị khó coi lắm sao?" Lạc Kim Vũ nhướng mày, hỏi."Không không, ý của em không phải như vậy, em......" Vương Mãnh không am hiểu giao tiếp với người khác phái mà còn là người đẹp, nên hiện tại không biết nói gì cho Kim Vũ "phì" cười ra tiếng, nói "Từ từ, đừng căng thẳng như vậy. Chị chỉ đùa với em thôi"Vương Mãnh s0 soạng cái ót, nói "Mỗi ngày đều rất đẹp, chỉ là hôm nay đặc biệt đặc biệt xinh đẹp.""Cảm ơn."Lạc Kim Vũ biết cậu chàng là người chân thật, thấy đẹp thì khen một tiếng chứ không có ý gì khác, mấy ngày ở chung cô cũng đã hiểu tính cách của Vương Mãnh, cậu chàng là một cậu thanh niên chân chất, hiền ra Vương Mãnh là trẻ mổ côi, mẹ nuôi của cậu phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở trong đống rác, bà thấy thương nên nhặt về nuôi, bà là một người khiếm khuyết, không thể nói cũng không thể thân còn lo không xong, giờ lại nhặt một đứa trẻ về nuôi, bà con hàng xóm mai mối mấy người cũng không thành công, vì thế liền từ bỏ ý định lấy chồng, một thân một mình nuôi cậu khôn lớn tới ngày hôm Mãnh không thích học tập, tốt nghiệp xong cấp ba thì ra đời lăn lộn kiếm sống, chờ đến 20 tuổi liền nhanh chân đi thi lấy bằng lái xe đó đi cùng người quen chạy xe tải đường dài, để dành từng đồng từng cắt mua cho mẹ nuôi một căn chung cư 80 mét vuông ở trấn trên, có thang máy, có máy lạnh, hưởng phúc về ngày trước, trong lúc nói chuyện phiếm, cô còn nghe Vương Mãnh nói"Tốt nhất là có thể để dành đủ tiền cưới được vợ trước năm 40 tuổi, mẹ của em có thể ôm cháu trai mập mạp đi khoe hàng xóm, nhưng bản thân em thích con gái hơn, con gái ngoan hơn con trai, là áo bông nhỏ tri kỷ của cha nha""Chị Kim Vũ, đã tới rồi, không tiễn. Vì đoàn phim còn có rất nhiều việc chờ em nữa" Vương Mãnh đánh gãy suy nghĩ của Lạc Kim Vũ, cô hơi giật mình, ngẩn người một giây, nói câu cảm ơn với Vương Mãnh rồi xuống ra, đợi đến lúc Trì Việt tìm đủ người, tập hợp thành một đoàn đội dành riêng cho cô, đến lúc đó cô sẽ chừa ra vị trí tài xế cho cậu. Cô có ấn tượng rất tốt với cậu, thật lòng muốn giúp đỡ cậu một theo đoàn đội của cô, đãi ngộ tuyệt sẽ tốt hơn so với tài xế xe tải cũng ít nguy hiểm hơn, nhưng khoảng cách địa lý giữa cô với cậu là trời nam đất bắc, quen biết cũng không bao lâu, tạm thời không đề cập đến chuyện này với cậu, để từ từ, xem tình hình rồi nói về nhà trọ, Lạc Kim Vũ tháo trang sức, tắm rửa thay quần, một hồi lâu mới đi đến giữa làng, leo thang gỗ lên cây cao gọi điện thoại về nhà."Mommy" Má Trương biết cô gọi nên trực tiếp đưa cho Cảnh Gia Dịch, vừa bắt máy, Lạc Kim Vũ đã nghe được giọng nói đầy vui sướng của con trai."Ăn sáng xong chưa?" Lạc Kim Vũ cười hỏi."Ăn rồi! Ăn thật nhiều, còn uống sữa." Cảnh Gia Dịch trả lời xong, lại dò hỏi "Mommy, hôm nay mommy không thể quay về với con được phải không?""Hôm nay còn chưa được nha, chẳng phải mommy đưa quyển tập vẽ cho còn còn lại mấy trang sao? Chờ con vẽ xong thì mommy đã về rồi"Cảnh Gia Dịch ở đầu bên kia ấp úng nhỏ giọng nói hai câu gì đó, Lạc Kim Vũ còn tưởng rằng là tín hiệu không tốt, lại xoay người thay đổi vị trí, truy vấn hỏi "Con nói cái gì?""Nhưng con đã vẽ xong rồi nha." Cảnh Gia Dịch rốt cuộc lớn tiếng nói từ đầu, bé còn nghe lời mommy nói, rằng chỉ được vẽ một tờ một ngày, nhưng đến ngày thứ ba đã không thể nhịn được nữa, nhìn xung quanh thấy không có ai, nên bé vẽ nhiều hơn mấy quả mới 5 ngày bé cũng đã vẽ hết quyển tập vẽ rồi, hôm nay nhận được điện thoại của mommny, đã nhanh miệng hỏi."Cho nên Dương Dương không có nghe lời mommy nói?" Lạc Kim Vũ giả vờ tức Gia Dịch ủy khuất, ngập ngừng nói "Nhưng con thật sự rất nhớ, rất nhớ mommy nha"Lạc Kim Vũ rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, cô dịu dàng nói "Bé ngoan, mommy cũng nhớ con nha, đợi ngày mai mommy quay xong, ngày mốt mommy nhất định sẽ bay về với con ngay được không?"Cảnh Gia Dịch khụt khịt một tiếng, trả lời "Dạ được"Lạc Kim Vũ tan chảy với giọng điệu trả lời của bé, nhưng tín hiệu trong làng chài thật sự không tốt, nói không được bao lâu đã bắt đầu đứt quãng nghe không rõ, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhịn đau cắt đứt điện ông lão trong làng nhìn thấy cô cầm di động thở dài, an ủi"Nghe nói hai ngày này tín hiệu không tốt, trước kia cũng không kém đến như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đừng nóng vội, tối nay lại đến thử xem xem"Lạc Kim Vũ nhìn tín hiệu trên màn hình di động cứ quay mãi, cũng chỉ có thể gật đầu, cười chào từ biệt cùng ông cũng không thể ngờ đến, có lẽ nguyên nhân tín hiệu thất thường đến từ sự thay đổi của thời tiết, tai nạn xảy ra đột ngột làm mọi người không kịp đề hôm sau, chụp xong hai cảnh cuối cùng, Lạc Kim Vũ nhanh chân nhanh tay sắp xếp dọn dẹp hành lý, cùng một vài nhân viên của đoàn phim leo lên ca nô đi đường biển vào thành ngờ giữa đường gặp phải bão lớn, sóng biển cao hơn tòa nhà năm tầng vùi dập chiếc ca nô, làm nó chao đảo qua lại dữ dội, cũng may là toàn bộ người trên ca nô đã mặc vào phao cứu ngày nhân viên đoàn phim đều sẽ xem trước dự báo thời tiết ở địa phương, cũng xác nhận không có gió mưa to gió lớn hay biển động mới đi đường trận bão này tới một cách thầm lặng, không ai hay biết, bầu trời nhanh chóng kéo mây đen kịt, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, đã bị cuốn vào tâm Kim Vũ bị sặc nước, thật vất vả mới ló đầu ra nhìn mặt biển, phao cứu sinh bị trục trặc không hoạt động, tự động tuột khỏi người cô, cô duỗi tay muốn giật trở về, thì bị một làn sóng cao đánh úp lại, nháy mắt đẩy phao cứu sinh ra xa hàng hoảng hốt nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn nước là nước, bên cạnh một bóng người cũng đều nhìn không thấy. Từng trận sóng dồn dập đập vào thân trên khiến mặt cô đau cố gắng hết sức lực khống chế tứ chi ổn định thân thể, nhưng thật sự sóng biển quá mạnh, Lạc Kim Vũ cảm thấy bản thân biến thành một chiếc lá, chỉ có thể bất lực cuốn trôi theo dòng chết chỉ trong một cái chớp mắt, điều đầu tiên Lạc Kim Vũ nghĩ đến trong đầu là về cha mẹ của cô, cô nhớ lại tai nạn xe làm cô trở thành trẻ mồ đó, cha mẹ cô có phải cũng giống như cô bây giờ, ký ức trong đầu giống như một cuốn phim quay nhanh. Sau đó cô nghĩ tới Cảnh Gia Dịch, tuy rằng cô không có trải qua nỗi đau sinh sản, nhưng thông qua khoảng thời gian ở chung này, cô đã hoàn toàn đem bé trở thành con ruột của còn nhớ rõ bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của bé khi phủ nhận bản thân không đái dầm, nhớ rõ bức tranh kỳ quái bé vẽ tặng cô, nhớ rõ nụ cười của bé, nhớ rõ ánh mắt sáng lấp lánh khi bé lớn tiếng nói "Mommy thật là xinh đẹp".Nhớ rõ hình ảnh bé dán mặt vào bể cá nói "Mommy càng ngày càng xinh đẹp"Lại thêm một con sóng lớn đánh úp vào người Lạc Kim Vũ, sức mạnh của dòng nước vùi đầu cô vào trong biển, hai mắt đau đớn không thể mở ra được, tay chân vô lực hoạt động giãy giụa, ý đồ bơi lên trên mặt nước để cô đã tận? Lạc Kim Vũ nghĩ như vậy, cũng không biết có thể trở lại thế giới cũ của cô hay không? Nếu thật sự có thể trở về, vậy sau này không thể nhìn thấy Dương Dương thật hối hận, biết vậy lúc rời đi cô quay đầu nhìn bé mấy lần thì tốt lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ra sức bơi lại chỗ cô.....Du Thành, Cảnh Kim Vũ không ở nhà, Cảnh Gia Dịch cả ngày buồn bực không vui, Cảnh Tư Hàn nhìn con trai không vui, hiếm lắm mới dành ra thời gian trở về nhà chơi với bé một này chuông đồng hồ đổ đúng bốn giờ, ánh nắng buổi chiều cuối ngày mùa thu vừa ấm áp lại khô ráo, len lỏi xuyên qua cửa kính chiếu sáng khắp phòng, ánh sáng chiếu vào bể cá thủy tinh tạo ra quầng sáng xinh Gia Dịch ngồi ở bên cạnh nhìn ba con cá tung tăng bơi lội, Cảnh Tư Hàn đứng dậy muốn rót ly nước uống, nào ngờ đi được vài bước thì nghe được phía sau truyền đến "Bùm" một tiếng giòn sau đó chính là tiếng khóc đầy đau lòng của Cảnh Gia Dịch "Cá nhỏ..... Mommy..... Mommy.....!!!!! Oa ô......"Cảnh Tư Hàn vội vàng xoay người lại, thì thấy bể cá thủy tinh đổ ngã, vỡ tan nát, cá nhỏ thiếu nước nằm giãy giụa tuyệt vọng trên mặt đất ẩm con cá được bé cho là mommy bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng bụng, giờ phút này đang nằm im trên mặt đất, nhờ hai bên má phồng lên xẹp xuống, mới chứng minh nó vẫn còn Tư Hàn lập tức đi nhanh lại, muốn duỗi tay tách con cá ra khỏi tay con trai, má Trương cũng bị tiếng động làm hoảng sợ, lật đật chạy lại, bỏ cá vào ly nước, tốt xấu gì nó cũng còn Cảnh Gia Dịch vẫn khóc, khàn cả giọng mà khóc lóc, trong miệng hàm hồ mà kêu "Mommy", khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, khuyên như thế nào cũng không mẹ nghe được tiếng động cũng chạy lại, nhìn cháu trai ngoan của bà khóc đến dừng không được, đau lòng vô cùng, nhìn Cảnh Tư Hàn nói "Nhanh, gọi cho Kim Vũ đi, con bé có biện pháp dỗ thằng bé, bằng không không biết thằng bé sẽ khóc tới khi nào nữa?"Cảnh Tư Hàn không còn cách nào khác, ôm con trai đưa cho Cảnh mẹ, lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Lạc Kim Vũ."Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được......" Lần thứ ba nghe được giọng nữ máy móc thông báo từ trong tai nghe truyền ra ngoài, Cảnh Tư Hàn nhìn Cảnh mẹ lắc đầu, cắt đứt điện thoại. Lúc này, âm thanh thông báo tin tức từ weibo đột nhiên nhảy tin thời sự Hot News.【Khoảng 15 giờ 35 phút chiều ngày hôm nay, khu vực Đông Hải của thành phố N bị một cơn bão bất ngờ tấn công, theo tin báo từ người dân làng chài, một đoàn phim hôm nay ra biển từ sáng sớm, trước mắt đã mất liên lạc. Được biết, chính quyền thành phố N đã trước tiên thành lập công tác cứu viện......】Cảnh Tư Hàn cầm di động ngón tay nháy mắt buộc chặt, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ đều trắng bệch, anh ngẩng đầu nhìn Cảnh mẹ, cổ họng không tự giác căng chặt "Mẹ, lần này Lạc Kim Vũ đóng phim ở đâu?"Hết chương 45.
Editor Gái già thích ngôn tìnhThể loại Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, xuyên sách, tình cảm, HE, diễn viên ai cũng mong mình nhận được giải thưởng cao quý khi sự nghiệp diễn xuất của Lạc Kim Vũ đang phát triển vượt trội đặc biệt cô còn mới vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư. Cô đang vô cùng cảm thấy hạnh phúc thì đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình hào môn trạch đấu đầy máu thành mẹ ruột của vật hy sinh nam mắn chính là cô xuyên qua còn kịp lúc, mẹ ruột nam chủ còn chưa lên đàiQuyết chí rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, nhưng mà......"Mommy đừng khổ sở, chụt chụt""Mommy, mẹ cười lên thật là đẹp!""Mommy, con thật sự rất yêu mẹ đó nha!"Thôi thôi, con trai cũng mang theo đi!Cảnh Tư Hàn bị lãng quên ở xó góc......Vợ yêu ơi! Người lớn cũng mang theo được không?
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Danh Đường Đa Tiểu Tỷ Thể loại Ngôn tìnhXuyên không Tình trạng Đang viết Lượt đọc 18,245 Cập nhật 15/09/2019 Editor Gái già thích ngôn tình Thể loại Ngôn tình, nguyên sang, hiện đại, xuyên sách, tình cảm, HE, 1v1. Là diễn viên ai cũng mong mình nhận được giải thưởng cao quý khi sự nghiệp diễn xuất của Lạc Kim Vũ đang phát triển vượt trội đặc biệt cô còn mới vừa nhận được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư. Cô đang vô cùng cảm thấy hạnh phúc thì đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngôn tình hào môn trạch đấu đầy máu chó. Trở thành mẹ ruột của vật hy sinh nam phụ. May mắn chính là cô xuyên qua còn kịp lúc, mẹ ruột nam chủ còn chưa lên đài Quyết chí rời khỏi cái nơi đầy thị phi này, nhưng mà...... "Mommy đừng khổ sở, chụt chụt" "Mommy, mẹ cười lên thật là đẹp!" "Mommy, con thật sự rất yêu mẹ đó nha!" Thôi thôi, con trai cũng mang theo đi! Cảnh Tư Hàn bị lãng quên ở xó góc...... Vợ yêu ơi! Người lớn cũng mang theo được không? Advertisement
vật hy sinh nữ phụ nuôi con hằng ngày