tôi thực sự không muốn làm nhân vật phản diện
Đến bấy giờ tôi mới kịp nhận ra mẹ tôi không còm cõi xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước da mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má.
Hỏi: Kính gửi Bộ Tài chính Công ty chúng tôi có vướng mắc khi thực hiện nghị định 123/2020/NĐ-CP. Xin BTC hỗ trợ, giải đáp. Cụ thể Theo Điều 9.2. Nghị định 123/2020/NĐ-CP, "Thời điểm lập hóa đơn đối với cung cấp dịch vụ là thời điểm hoàn thành việc cung cấp dịch vụ không phân biệt đã thu được tiền
Phản đối xử lý dữ liệu cá nhân của bạn mà chúng tôi có quyền lợi khai thác hợp pháp (hoặc quyền lợi của bên thứ ba) và có điều gì đó trong tình huống cụ thể của bạn khiến bạn muốn phản đối việc xử lý dựa trên căn cứ này do bạn cảm thấy nó ảnh hưởng
Ngưng đổ lỗi cho cha mẹ, chính phủ, và hàng xóm. Có thể họ đã từng gây khó dễ cho bạn, tuy nhiên đây không phải là cái cớ để bạn làm giảm giá trị bản thân. Đừng biến mình thành một kẻ bị đọa đày; bạn có trở nên mạnh mẽ và toàn vẹn hay không hoàn toàn phụ
Những người trong Cabal trên các phương tiện truyền thông, và thậm chí với nhau, nói chuyện bằng mật mã, giao tiếp bằng các ký hiệu. Từ đây, chúng tôi đã phát hiện ra một số mã mà họ sử dụng liên tục và tôi sẽ cung cấp cho bạn: Vật chất tối = Các chiều không gian khác.
lirik lagu ampar ampar pisang berasal dari daerah. Văn án 1Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Kết cục là bị nam chính bẻ gãy tay chân rồi ném xuống biển biển, để mặc cho cá mập cắn Minh Hề vừa mới xuyên qua …… Đương nhiên là phải nắm bắt thời gian mà ôm đùi nam chính rồi!Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, tặng hắn đồ để mặc, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mà……“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong bão tuyết suốt một ngày một đêm rồi ạ!”“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!”“Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đi gặp tên ti tiện Đường Nặc kia rồi.” Tôi còn có thể làm gì để cứu vãn tình hình đây Văn án 2Trên vịnh Thanh La, Đường Minh Hề và Đường Nặc cùng bị bắt bắt cóc chĩa súng vào Đường Minh Hề, phía sau lưng là vách đá cao, là biển sâu nước xoáy.“Diệp thiếu, vợ và tình nhân, chọn một đi!”Đường Minh Hề run rẩy nói Diệp Hành, tôi không biết Hành nhấc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, qua cái liếc mắt cũng không dành cho Minh Hề mất hết hy vọng, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây dưới đáy biển khi cậu chết, chỉ thấy Diệp Hành khẽ sửng sốt, sau đó hai mắt như thể đã nứt lâu sau đó, người ta nhìn thấy giám đốc tập đoàn quyền lực – Diệp Hành run rẩy quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại tên của vợ mình. Trông hắn như thể đang phát điên mà ——Sau khi nhảy xuống biển, Đường Minh Hề điên cuồng bơi những 20km rồi lên được bờ, hai mắt ướt đẫm Ha ha ha ha ha ha cuối cùng ông đây cũng có thể được tự do rồi!! Giả chết cũng chỉ sướng trong nhất thời, giả chết cả đời thì sướng cả đời Cái chức Diệp phu nhân này ai muốn giữ thì giữ, ông đây đếch thèm!
Sáng sớm hôm sau, Đường Minh Hề bị tiếng chuông báo thức làm cho giật mình tỉnh xong tác phẩm xuất sắc của làng văn học “Em dâu dâm đãng và anh rể” kia, một tác phẩm hiện đại, ma huyễn, đi theo chủ nghĩa lãng mạn hiện thực với tác dụng tẩy não cực mạnh, làm hại Đường Minh Hề đêm qua ngủ đã gặp phải ác mộng khủng mơ, Đường Nặc mặc đồ ngủ của cậu, ngồi trong phòng của cậu, Diệp Hành ôm lấy y từ phía sau lưng, nói một câu “Sao em lại mặc quần áo của Đường Minh Hề?”, kết quả là hai người bị Đường Minh Hề bắt gian ngay tại Minh Hề trong giấc mơ đó cực kì khiếp sợ, bất ngờ đến mức miệng phun ra cả máu “Cậu, cậu!” Cậu nói được hai chữ thì tức giận đến mức lăn quay ra ngất xỉu, sùi cả bọt khi tỉnh lại, cậu cảm thấy cảnh tượng kia cực kỳ quen thuộc, chính là cảnh người vợ vừa đi làm về thì bắt gặp cảnh gian díu của chồng và em mình mà không phải sao!Đường Minh Hề đỡ trán, quyết định sau này nhất định phải cảnh cáo dì Vương không nên xem mấy cuốn tiểu thuyết vỉa hè rẻ tiền này động vẫn còn đang rung lên từng hồi, Đường Minh Hề nửa tỉnh nửa mê cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là “Hà Văn Phương”.Giây tiếp theo, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nam cực kì lạnh lùng “Đường tổng, hôm nay ngài phải tham gia một buổi đấu thầu Thanh La Loan, từ giờ đến lúc đó còn khoảng 2 tiếng đồng hồ, tôi không liên hệ được với trợ lí Diệp, hy vọng ngài có thể chuẩn bị kịp.”Buổi đấu thầu Thanh La Loan?Nghe thấy mấy từ mấu chốt này, Đường Minh Hề vốn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức bị dọa cho tỉnh cả lắm, Thanh La Loan, là chỗ vịnh là “Đường Minh Hề” chết không có mồ chôn trong nguyên tác kìa không phải sao!Còn thân phận của người đàn ông phía bên kia điện thoại, Đường Minh Hề thoáng chốc đã nhớ lại Văn Phương, là thư kí của nguyên chủ ở công ty, là một người cực kì tài giỏi, thông minh hơn Minh Hề nhớ hắn kĩ như vậy là bởi vì từ trước đến giờ Hà Văn Phương vẫn luôn giấu giếm tài năng của mình, giấu giếm đi thực lực của bản thân. Sau này hắn trở thành một quân sư tài ba, trực tiếp đem theo tất cả những người dưới trướng của mình và tài nguyên hắn có đi tìm chủ mới, trở thành phụ tá đắc lực cho Diệp Hành, hắn cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho Diệp Hành có thể nắm giữ nhà họ Minh Hề lúc này mới nhớ tới, lúc lão thái gia vẫn còn sống, ông đã để lại cho Đường Minh Hề một chi nhánh của công ty, yêu cầu cậu và Diệp Hành cùng nhau quản tính cách của nguyên chủ thế nào không cần nghĩ cũng biết, cậu trực tiếp đem chi nhánh công ty kia ném cho Diệp Hành, việc làm này đã cho Diệp Hành thêm rất nhiều thời gian đẻ bồi dưỡng thế lực của công ty sớm đã chỉ còn lại một lớp vỏ rỗng, không những không kiếm được tiền mà còn phải đắp tiền vào mới có thể tiếp tục hoạt động, một xu lời cũng không kiếm hôm qua Diệp Hành sốt cao một trận, Hà Văn Phương không liên hệ được với hắn nên đành liên hệ với Minh Hề nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi cảm thán, kinh Hành giờ mới 17 tuổi đúng không? Mới có 17 tuổi mà đã khiến chi nhánh công ty của cậu đến mức đó luôn gì có thư ký tổng giám đốc nào không liên hệ được phó tổng giám mới chạy đi liên hệ tới tổng giám đốc hả!Nhưng mà dù sao thì, mặc kệ nam chính có làm gì công ty của cậu đi nữa thì thứ Đường Minh Hề quan tâm nhất bây giờ là cái mạng nhỏ này của về buổi đấu thầu? Cái mạng này của cậu sắp không giữ được nữa rồi, còn đi đấu thầu cái gì nữa! Đi gọi hồn về còn thích hợp với cậu hơn!Vừa tắt điện thoại, Đường Minh Hề lại nằm xuống giường, ngẫm nghĩ các phương án chạy trốn hiệu -Đọc FULL tại nhớ rõ trong nguyên tác có viết, Đường Minh Hề bị Diệp Hành đẩy xuống từ trên vách đá của vịnh Thanh La tránh để bi kịch lại lần nữa phát sinh, Đường Minh Hề lập tức tính toán, sau đó đột nhiên ngồi phắt dậy từ trên giường!“Dì Vương, hôm nay tôi muốn ra ngoài một chuyến. Ai tới tìm tôi thì cứ bảo là không thấy đâu cả!”Diệp Hành từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Đường Nặc đang ngồi kia không biết đã nằm bò ra ở đầu giường được bao lâu rồi, nghe thấy động tĩnh của hắn thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt cực kỳ mệt từ góc độ của Diệp Hành, không thể nghi ngờ đó sẽ là một bức tranh mỹ nhân tuyệt sắc.“Cậu đỡ hơn chưa?” Giọng điệu của y cực kỳ nhẹ nhàng, ôn hòa giống như vẻ mặt của Đường Nặc Hành lạnh lùng mà nhìn bình nước muối trên đầu mình, sau đó vẻ mặt bình tĩnh mà rút kim tiêm ra, kéo theo một sợi tơ máu “Đường Minh Hề đang ở đâu?”Đường Nặc cứng đờ người, vẻ mặt cực kì khó ở chỗ này chăm sóc hắn cả đêm, kết quả thì sao, Diệp Hành vừa tỉnh dậy đã hỏi Đường Minh Hề đang ở đâu?“Anh hai sáng nay hình như có chút việc phải ra ngoài.” Đường Nặc nói qua qua, rồi cười thật tươi “Nhất Nhiên đi tìm anh ấy cũng chưa tìm thấy được kia kìa.”Nghe thấy tên của Hoắc Nhất Nhiên, đáy mắt Diệp Hành xẹt qua một tia lạnh lẽo.“Cậu vừa mới khỏe lại thôi, đừng cử động vội.” Đường Nặc quan tâm nói “Anh hai có lẽ là có việc bận gì đó nên mới không tới thăm cậu được, cậu đừng trách anh ấy.”Diệp Hành cầm lấy chiếc khăn quàng bị đốt đến non nửa ở trên bàn, lông mi của hắn rũ hẳn xuống, không thấy rõ được cảm xúc trong ánh mắt của bàn tay đang siết chặt chiếc khăn kia lại bán đứng hắn, Đường Nặc đang định lên tiếng an ủi hắn thì đã thấy Diệp Hành buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, hờ hững mà ném nó vào trong thùng rác gần -Đọc FULL tại Nặc đã sống cả 1 đời, vừa trọng sinh trở lại, đương nhiên y sẽ biết chiếc khăn quàng cổ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Diệp Hành. Bởi vậy, khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Đường Nặc thoáng chốc cứng đờ “Diệp Hành, cũng mới chỉ cháy hỏng một chút thôi mà, vẫn có thể dùng tiếp.”“Đồ gì đã hỏng rồi thì tất nhiên phải ném đi.” Trên mặt của Diệp Hành không có bất kỳ biểu cảm Đường Minh Hề mà ở đây lúc này, chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra Diệp Hành có gì đó không đúng!Ném đi chiếc khăn quàng cổ cuối cùng mà em gái đan cho mình, trong nguyên tác có viết, khi Diệp Hành làm ra hành động này thì cũng là lúc hắn bước đầu tiến vào hành trình hắc đó cũng có nghĩa là hắn đã không còn là cậu nhóc mềm yếu ngày hôm qua ngoài hồ bơi, Đường Minh Hề khẽ rùng mình một ngẩng đầu lên nhìn, quả không hổ danh là hồ bơi tư nhân lớn nhất Ninh Thành, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ bắt đầu quá trình đặc huần một năm chạy thoát khỏi nam chính độc ác ở chỗ tối qua cậu đã bắt đầu trằn trọc suy nghĩ xem làm thế nào để trốn chạy được nam chính, đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay ho Đường Minh Hề sẽ không lựa chọn ngồi chờ chết, nếu đã biết chính xác ngày chết của mình trong tương lai, thì từ giờ tới đó cứ học bơi thôi, ít nhất thì lúc bị đẩy xuống biển cũng có thể tìm cho mình một đường ngoài cửa, một huấn luyện viên bơi lội đi đến chỗ Đường Minh Hề. Huấn luyện viên còn chưa kịp mở miệng thì cậu đã trực tiếp cướp lời trước “Chỗ này của các anh có dạy bơi không?”Nói ra thì xấu hổ thật, Đường Minh Hề là con vịt trên cạn.“Có dạy.” Huấn luyện viên cực kì nhiệt tình “Anh đẹp trai à, cậu muốn học bơi gì?”Đường Minh Hề nghiêm túc hỏi “Có dạy bơi đường dài không?”Huấn luyện viên kinh ngạc “Có thể chứ. Cậu tính toán thử xem nào, muốn bơi đường dài khoảng bao nhiêu m?”Đường Minh Hề hơi hơi tính toán, sau đó bình tĩnh đáp “Hai mươi km cũng được!”- -Đọc FULL tại khí lắng đọng lại vài luyện viên hỏi “Mà này, cậu định tham gia thế vận hội Olympic để giành huy chương, khiến cả nước vẻ vang à? Nhưng mà tôi bảo nè, cậu cũng đã hơi…… lớn tuổi rồi còn gì? 20km được không vậy?”“Đừng có mà khinh thường trai trẻ, chẳng qua là trông tôi có vẻ lớn tuổi thôi.” Đường Minh Hề ho khan một tiếng “À mà, có dạy cả nhảy cầu không?”Huấn luyện viên “Dạy chứ dạy chứ. Nhóc đẹp trai à, cậu còn muốn đa tài đa nghệ cơ đấy, tóm lại thì muốn nhảy ở độ cao thế nào? Bao nhiêu m?”Đường Minh Hề sờ sờ mũi, cực kì kiên định mà mở miệng “Chắc là khoảng hai, ba trăm mét gì đó.”…………Không khí lại lắng đọng mấy giây nữa.“Sao thế?” Đường Minh Hề tỏ ra không vui vẻ, lẽ nào hai, ba trăm mét cao quá à? Nhưng cậu định sẽ nhảy từ trên vách đá cao xuống cơ mà! Như vậy là hợp lí rồi!Cậu chỉ muốn luyện tập trước thôi mà.“Tôi hỏi cậu mấy câu nhé, nhóc đẹp trai à, hai, ba trăm mét……” Huấn luyện viên một lời khó nói hết “Cậu là đang muốn nhảy cầu để thi hay là nhảy cầu tự sát vậy hả trời? Đến giờ kỷ lục cao nhất của bộ môn nhảy cầu này mới có 61m thôi, mà người đó khi nhảy xuống còn bị gãy một đoạn xương sống kia kìa.”Đường Minh Hề tự tin nói Không sao cả, tôi rất có niềm tin vào bản thân, anh chỉ việc dạy tôi là được rồi.”Đường Minh Hề bơi bằng phao ở hồ bơi suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng có thể bỏ phao ra mà bơi được khoảng 10m. Huấn luyện viên thấy thế vội vàng khen cậu có tài năng thiên da của cậu vốn dĩ đã trắng nõn, ở dưới làn nước trong suốt trong bể bơi còn trở nên trắng hơn, Đường Minh Hề là một nhị thiếu gia sống trong nhung trong lụa, dùng sắc đẹp của mình khiến mọi người điên đảo, cho dù là khuôn mặt hay là dáng người đều rất xứng với một cụm từ “cực phẩm”, ngũ quan xinh đẹp, mặt mày sắc sảo, nếu không xinh đẹp như vậy thì cũng không đến mức bị gả cho nam chính làm -Đọc FULL tại coi cậu là một bình hoa thì cũng là bình hoa phiên bản cực kì quý giá, trên toàn thế giới duy nhất chỉ có 1 lại một chút cuộc đời của vị Đường nhị công tử này, hơn hai mươi năm cuộc đời, nếu không phải đi đua xe, cưỡi ngựa, thì cũng là tham gia party trên du thuyền, quẹt thẻ của anh trai, trên trên đỉnh đống đá quý, kim cương chất đầy, sống trong một tòa lâu đài lấp lánh kim duy nhất trong cuộc đời mình mà nguyên chủ không hài lòng chính là gả cho nam độ ở bể bơi khá ổn định, Đường Minh Hề cảm giác như thể mình đang hưởng thụ ở suối nước nóng không phải có cuộc điện thoại từ Đường Vân, Đường Minh Hề cứ thoải mái dựa lưng vào thành bể bơi, thậm chí còn nghĩ rằng xuyên thư gì đó cũng chỉ là một giấc điện thoại, Đường Vân thông báo với cậu mùng một tết đừng quên đi chúc tết lão phu nhân nhà họ Đường, hơn nữa còn phải đưa Diệp Hành đi này Đường Minh Hề mới nhớ tới mình còn phải ứng phó với một vị lão thái thái nguyên tác có viết, cha mẹ của Đường Minh Hề vì tranh chấp quyền thế trong gia đình mà bị tai nạn xe cộ, qua đời, nửa năm trước lão thái gia cũng mất, hàng trưởng bối trong nhà chỉ còn dư lại mỗi chú hai Đường Tuyết Cẩn và lão thái thái Lương Như khi lão thái gia qua đời, tinh thần của lão thái thái vẫn luôn không tốt, bà chỉ thích mỗi đứa cháu rể tới cửa là Diệp Hành rằng Diệp Hành rất căm hận nhà họ Đường, nhưng lại cực kì tôn kính lão thái gia và lão thái lão thái thái cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến nguyên chủ không thể nào đuổi Diệp Hành ra khỏi nhà mình mà chỉ có thể hết lần này tới lần khác nghĩ cách làm nhục những vậy, mỗi lần đi thăm lão thái thái, nguyên chủ đều không thể không cùng Diệp Hành diễn một vở kịch vợ chồng son cực kì thâm tình, quả thực là khiến cho cả hai người ghê tởm đến mức buồn điện thoại, Đường Minh Hề rời khỏi bể bơi, tiện đường đi vào một tiệm thuốc sau đó gọi điện cho dì Vương, bảo bà thông báo một tiếng cho Diệp tiếng sau, Đường Minh Hề và Diệp Hành ngồi chung một chiếc xe, hướng về một biệt viện nhỏ kiểu Pháp ở phía đông Ninh Thành. Có lẽ là do tối qua loạn thành như vậy rồi nên hai người hôm nay còn trầm mặc hơn cả ngày mặt Diệp Hành nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm về phía là nói, hắn đã trải qua quá nhiều lần bị làm nhục rồi, cũng đã quen với việc đến hôm sau sẽ phải làm như thể hôm qua chưa xảy ra chuyện gì với Đường Minh còn mỗi Đường Minh Hề để ý chuyện tối hôm -Đọc FULL tại Minh Hề liếc mắt nhìn vết nứt trên tay của Diệp Hành, khẽ bóp nhẹ nhàng hộp cao cậu vừa mới mua ở trong túi về Hoắc Nhất Nhiên, Đường Minh Hề cảm thấy cực kỳ áy náy, nhưng cũng không dám nói chuyện này với Diệp Hành. Ấp ủ nửa ngày, cuối cùng cũng thốt lên được một chữ “Cậu……”“Anh yên tâm.” Giọng điệu pha lẫn giữa hương vị của tuổi trẻ và hương vị của người trưởng thành, còn hơi có chút cảm giác lãnh đạm “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất, sẽ không để lão thái thái phát hiện đâu.”Đường Minh Hề ……Thôi được rồi, nam chính cũng đã mở lời đến như thế thì cậu lo lắng làm gì nữa!Xuống xe, Đường Minh Hề mới biết ý nghĩa câu nói “Tôi sẽ phối hợp với anh để diễn kịch sao cho tốt nhất” của Diệp Hành là thái thái đang ở tầng hai, nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô dừng lại trước sân nhà thì lập tức hô lên một tiếng “Tiểu Hề”, rồi lại hô thêm một tiếng “A Hành”, sau đó nhờ bảo mẫu đỡ xuống Minh Hề đang muốn trả lời lại thì bất thình lình cậu cảm giác được eo của mình đang có một cánh tay nóng bỏng lướt qua, ôm sát vào, vì thế câu chào chưa kịp hô lên kia đã lập tức biến thành “…… Á?”Eo của cậu rất nhỏ, một tay của Diệp hành đã có thể ôm ràng cậu còn lớn hơn tên nhóc kia những 4 tuổi, vậy mà hắn lại cao hơn cậu hẳn một cái đầu tiên trong cuộc đời Đường Minh Hề nép vào người khác như một chú chim nhỏ, lại còn rúc vào lồng ngực của một người con trai khác nữa, lập tức cả người cậu trở nên cứng đờ, lông tay lông chân dựng đứng cả lên, đi đứng cũng không tự nhiên một chút thái thái ra mở cửa, Diệp Hành nở một nụ cười tươi cực kì sạch sẽ, phù hợp với độ tuổi 17 này của hắn “Bà nội, năm mới vui vẻ ạ! Con và Tiểu Hề tới chúc tết bà.”Đường Minh Hề …… Quào, chuyên nghiệp thật đấy chẳng đùa.
Tác giả Tam Thiên Phong Nguyệt Việt ngữ Quân Vũ Thiên Hạ Thể loại Niên hạ, Đô thị tình duyên, Hào môn thế gia, Xuyên thư Vai chính Đường Minh Hề thụ, Diệp Hành công Vai phụ Tổ hợp những chướng ngại vật trong tình yêu của hai người họ. Văn án 1 Đường Minh Hề xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam chính phế vật nghịch tập, trở thành vợ của nam chính. Trong cuốn tiểu thuyết này, vì để làm nhục nam chính, vợ của nam chính đã tìm mọi cách dằn vặt hắn, đánh đập hắn. Kết cục là bị nam chính bẻ gãy tay chân rồi ném xuống biển biển, để mặc cho cá mập cắn xé. Đường Minh Hề vừa mới xuyên qua …… Đương nhiên là phải nắm bắt thời gian mà ôm đùi nam chính rồi! Đối xử tốt với hắn, cho hắn ăn ngon, tặng hắn đồ để mặc, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng hắn. Nhưng mà…… “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã quỳ trong bão tuyết suốt một ngày một đêm rồi ạ!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đã bị treo ở cửa ba ngày ba đêm!” “Báo cáo Đường thiếu, Diệp Hành đi gặp tên ti tiện Đường Nặc kia rồi.” Tôi còn có thể làm gì để cứu vãn tình hình đây Văn án 2 Trên vịnh Thanh La, Đường Minh Hề và Đường Nặc cùng bị bắt cóc. Bọn bắt cóc chĩa súng vào Đường Minh Hề, phía sau lưng là vách đá cao, là biển sâu nước xoáy. “Diệp thiếu, vợ và tình nhân, chọn một đi!” Đường Minh Hề run rẩy nói Diệp Hành, tôi không biết bơi. Diệp Hành nhấc mí mắt, hờ hững Đường Nặc, qua đây. Một cái liếc mắt cũng không dành cho cậu. Đường Minh Hề mất hết hy vọng, thả người nhảy xuống vách núi, chôn thây dưới đáy biển rộng. Trước khi cậu chết, chỉ thấy Diệp Hành khẽ sửng sốt, sau đó hai mắt như thể đã nứt ra. Rất lâu sau đó, người ta nhìn thấy giám đốc tập đoàn quyền lực – Diệp Hành run rẩy quỳ trên mặt đất, lặp đi lặp lại tên của vợ mình. Trông hắn như thể đang phát điên vậy. Nhưng mà —— Sau khi nhảy xuống biển, Đường Minh Hề điên cuồng bơi những 20km rồi lên được bờ, hai mắt ướt đẫm Ha ha ha ha ha ha cuối cùng ông đây cũng có thể được tự do rồi!! Giả chết cũng chỉ sướng trong nhất thời, giả chết cả đời thì sướng cả đời Cái chức Diệp phu nhân này ai muốn giữ thì giữ, ông đây đếch thèm! Lưu ý 1. “Trái tim của anh là cục đá hay sao hả?” công x “Đúng đấy, tim của tôi là đá thì nàm thao!” thụ. 2. Một tên bệnh kiều đáng sợ x Một kẻ vô tâm vô phế. 3. Có yếu tố truy thê. Tóm tắt ngắn gọn Giả chết chỉ sướng trong phút chốc, truy thê sướng cả đời.
Bước chân của Đường Minh Hề khẽ dừng lại, vẻ mặt khó tin mà nghĩ thầm Trời lạnh như vậy mà mặc có chút quần áo thế thôi hả?Cậu nghĩ tớ những bộ quần áo trong phòng của Diệp Hành, quả thực bộ nào cũng cực kì mỏng, thậm chí cả bộ tây trang này nữa, nhìn qua cũng thấy không còn vừa với hắn. Một tên nhóc choai choai lớn nhanh thật, mỗi ngày có khi đều cao thêm một chút. Đường Minh Hề ngẫm nghĩ, có lẽ nhà họ Đường còn chẳng thèm để ý xem thằng con rể này sống chết ra sao chứ đừng nói đến là kích cỡ mấy bộ quần Hành mới tới được một lúc nhưng trên vai đã đọng đầy mở cửa xe cho Đường Minh Hề, vẻ mặt cực kì lạnh nhạt, vết thương trên mặt vẫn chưa kết vảy, nhưng máu đen đã được lau sạch Minh Hề lên xe, cố ý ngồi đợi một Hành không lên theo, mà chỉ nhàn nhạt đóng cửa xe cho cố ý hơi liếc mắt nhìn qua cổ áo của Đường Minh Hề, cúc áo đóng cẩn thận, gọn gàng, cổ của cậu trắng tinh, trống rỗng, không có cái gì cửa xe còn chưa kịp đóng lại hoàn toàn, một bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng đã giơ ra, chặn lại cánh xe màu đen, bởi vậy mà bàn tay của Đường Minh Hề càng trở nên trắng nõn, tựa như một khối ngọc đang được vùi trong tuyết vậy.“Đợi đã.” Đường Minh Hề hơi hơi giương mắt, nhìn về phía Diệp Hành “Cậu không lên xe à?”Đáy mắt Diệp Hành xẹt qua một tia châm chọc, ngay cả bảo tiêu bên cạnh hắn cũng tỏ vẻ cực kì bất Minh Hề ……Trực giác của cậu nói cho cậu biết việc làm này có lẽ không phù hợp với hình tượng của nguyên chủ =Bảo tiêu kia tuy rằng lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn cúi người, thấp giọng nói “Nhị thiếu, Diệp tiên sinh từ trước giờ vẫn luôn tự mình đi dự tiệc.”Tự mình đi dự tiệc? Hắn ta có xe đưa đi à? Trên mặt Đường Minh Hề lộ ra một vẻ hoang cậu biết, nhà cũ của nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại ô, lại còn nằm tít trong khu biệt thự của người giàu giữa sườn núi, dựa núi gần sông, phong cảnh tuyệt đẹp, điều này cũng có nghĩa là không phải bất cứ một phương tiện giao thông nào cũng có thể đi tới nhà cũ của nhà họ Đường trong nguyên tác có nói, nam chính Diệp Hành ở giai đoạn này chỉ có một phương tiện giao thông duy nhất, ngoại trừ hai chân của hắn ra thì cũng chỉ còn mỗi một chiếc xe đạp cũ Minh Hề chậm rì rì mà nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài, tuyết đang bay đầy trời. Thời tiết này mà đi bộ đến trung tâm thành phố thì có mà chết ở giữa đường âm của cậu có vẻ hơi không biết làm sao “Lên xe.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, lập tức quát lớn “Diệp tiên sinh, nhị thiếu bảo ngài lên xe thì ngài lên xe đi chứ. Đừng tưởng rằng chúng tôi không biết ngài có âm mưu gì, tự mình đi dự tiệc? Ngài định bò đến tận trung tâm thành phố à. Buổi học thường niên của nhà họ Đường, ngài còn định cố ý đến muộn, khiến nhị thiếu phải mất mặt sao?”Đường Minh Hề đang định mở miệng??? Mấy người hầu ở nhà họ Đường là từ chung một lò huấn luyện trí não ra đấy à? Cái năng lực nghe hiểu này mà so với dì Vương thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân =Diệp Hành đưa mắt nhìn cậu, Đường Minh Hề nhắm chặt hai mắt, căng da đầu mà nghĩ, chỉ có thể vụng về chấp nhận cái lí do này “Ngồi đằng trước.”Bảo tiêu kia có vẻ đã hiểu, hung tợn nói “Ngài còn chưa nghe rõ nhị thiếu nói gì à? Cút lên đằng trước ngồi!”Đường Minh Hề lạnh nhạt …… Không sao, tôi đã quen với sự nảy số này câu từng chữ, không còn một đường nào để hắn có thể từ tình của tên Đường Minh Hề này từ trước đến giờ đều rất khó nắm bắt. Diệp Hành chứng kiến nhiều rồi nên cũng không tỏ vẻ gì cả, cũng chỉ là nhất thời hứng lên mà cho hắn ngồi xe thôi, chẳng có gì là kì lạ Minh Hề nhìn hắn ngồi lên xe, nhẹ nhàng thở Bentley chậm rãi khởi hành đến trung tâm thành phố. Đường Nặc đang đứng cau mày giữa trận tuyết phía ngoài cửa lớn.“Tam thiếu, ngài lên xe đi ạ?” Bảo tiêu của y nhắc này Đường Nặc mới lấy lại tinh thần, trong lòng gợi lên một chút không thoải mái. Y đứng chờ ở chỗ này là để lại cho Diệp Hành một ân tình vốn dĩ cho rằng, tên anh hai phế vật kia của y cũng sẽ giống như kiếp trước, mặc kệ Diệp hành tự đi dự tiệc một mình. Y còn nhớ mang máng, năm đó Diệp Hành đi bộ được khoảng chừng 5 km thì mới gọi được taxi. Cuối cùng bởi vì thấm lạnh mà phát sốt, ngã xuống ngay trong bữa tiệc thường niên của nhà họ Đường, xém chút nữa còn mất Minh Hề tất nhiên sẽ chẳng thèm quan tâm tới sống chết của Diệp Hành, cậu cảm thấy chính mình bị hại cho mất hết cả mặt mũi, từ đó về sau luôn luôn nghĩ cách để trả thù Diệp sau khi trọng sinh trở về, Đường Minh Hề lại khiến y cảm thấy khó Nặc cúi người, chui vào trong xe, cảm thấy khó hiểu cũng không quan trọng, dù sao y cũng là người nắm được phần đùi của Diệp Hành, y nhất định phải ôm thật chặt mới xe Bentley có mở máy sưởi, nhưng Diệp Hành mặc một bộ tây trang mỏng manh như vậy vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh, hơn nữa hồi nãy hắn vẫn còn đang sốt cao, giờ hắn ngay cả thở cũng không xong Minh Hề nhìn hắn vài lần, tầm mắt dừng lại trên bộ tây mạng mỏng manh của hắn. Diệp Hành cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, nhưng chẳng còn sức đâu để phân biệt xem Đường Minh Hề có định giở trò gì hay phút sau, chiếc xe thương vụ dừng lại trước cửa một trung tâm mua sắm. Đúng lúc Diệp Hành đang nghi hoặc cực kì thì bảo tiêu đã xuống mở cửa, đưa hắn đi mua tây Minh Hề bình tĩnh bước xuống xe, nhấc chân bước từng bước vào cửa hàng tây trang thủ công hàng treo biển hành nghề, nhưng vừa nhìn đã biết giá cả cũng ít nhất phải có 5 còn số làm nền đằng sau, cực kì đắt Hành lạnh lùng mà nhìn cậu, không đoán được Đường Minh Hề lại đang chuẩn bị làm ra cái trò gì để sỉ nhục ra Đường Minh Hề chẳng nghĩ gì đến việc sỉ nhục hắn cả. Cậu ngồi ngay ngắn trên sopha, hai tay tự nhiên mà gác lên đùi. Đây là thói quen ngồi từ trước đến giờ của cậu, khiến cậu trông có vẻ hơi lười nhác, nhưng vân không mất đi vẻ phong tình lẳng lơ>.Đường Minh Hề đã học được cách im lặng, không lên tiếng, bởi ngay giây tiếp theo, bảo tiêu đã quát lớn vào mặt Diệp Hành, giải thích cho hành động kì lạ của Đường Minh Hề “Mặc như thế thì ai mà nhìn nổi? Nhị thiếu có lòng mới đưa ngài đi mua quần áo mới, vậy mà ngài còn dám không cảm ơn một câu! Lẽ nào ngài định để mọi người trong buổi họp thường niên tối nay nghĩ rằng nhị thiếu của chúng tôi không mua nổi cho ngài vài bộ quần áo à?”Xem ra không cần phải lo lắng mình sẽ bị OOC* nữa rồi!*OOC out of characterDù sao thì cho dù cậu làm gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ tự bào chữa cho cậu, góp phần rất lớn vào công cuộc giữ vững hình tượng phản diện độc ác của trời mới biết, cậu không có sở thích ngược đãi trẻ vị thành niên, cậu thấy nam chính mặc mỗi bộ tây trang mỏng tanh kia, sao mà chịu được lạnh nên mới đưa hắn tới đây mua mấy bộ quần áo!Việc đã đến nước này rồi, Đường Minh Hề đã hoàn toàn vứt bỏ cái suy nghĩ làm thân với Diệp Hành. Việc bây giờ cần làm nhất chính là rời xa Diệp Hành, không thể chậm trễ được một lúc, toàn thân Diệp Hành được các nhân viên trong cửa hàng bọc cho kín mít, thậm chí chóp mũi của hắn còn hơi có chút mồ lẽ là do chưa từng gần gũi với nữ giới như vậy, chân tay của Diệp Hành trở nên cứng đờ, cực kì mất tự nhiên. Đường Minh Hề nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà khẽ cười trong lòng một chỉ là một thằng nhóc chưa thành niên thôi mà, suốt ngày xụ mặt ra vẻ lạnh lùng làm cái gì không biết xong tây trang thì cả cơ thể Diệp Hành cũng ấm lên nhiều, ánh mắt của hắn nhìn về phía Đường Minh Hề càng thêm thâm nguyên tác có viết, tên nhóc này cực kì nhạy bén. Đường Minh Hề đánh hắn, chửi hắn là chuyện bình thường, nhưng cậu mà đối xử tốt với hắn thì chắc chắn phải có âm mưu gì mà không cần phải hoảng hốt, vừa nãy cậu diễn được lắm cơ mà =Lên xe xong, thiếu niên kia trầm giọng xuống, hơi nghẹn ngào “Tôi sẽ trả lại cho anh.”“Trả lại cho tôi?” Đường Minh Hề ý thức được thứ Diệp Hành nhắc đến là bộ tây trang này. Thực ra thì thân là một nhị thiếu gia nhà họ Đường, cậu không thiếu chút tiền lẻ vừa định nói không cần phải trả thì đã chạm phải ánh mặt lạnh nhạt của Diệp Hành, nhớ tới tính cách bình thường của Đường Minh Hề, cậu khẽ thở dài “Tùy cậu.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, vội vàng bổ sung thêm “Ha ha ha, còn cần ngài trả lại làm gì? Ý của nhị thiếu là, cứ coi như nhị thiếu đang bố thí cho kẻ ăn xin đi.”Sắc mặt của Diệp Hành tối sầm Minh Hề ……Quào, tôi cảm ơn anh nhiều nhé =Buổi họp thường niên của nhà họ Đường được tổ chức ở một khách sạn tư nhân cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố, mỗi năm một lần, người ngoài không được phép tham Đường Minh Hề tới nơi, chỗ bãi đỗ xe đã có không ít những siêu xe tiền tỷ đỗ ở đó rồi. Bảo tiêu mở cửa xe ra, Đường Minh Hằng đi phía trước, Diệp Hành đi phía sau. Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, trông cứ như hai người xa lạ Hành lạnh mặt, tự giác tiếp nhận cây dù trong tay bảo tiêu, giơ lên che cho Đường Minh dù đen sì này mặc dù rất lớn nhưng Đường Minh Hề phát hiện, cây dù kia cứ nghiêng nghiêng lệch lệch, cả cây dù đều che chắn cho mỗi mình, mà bả vai của Diệp Hành đã đọng lại một đống tuyết, lạnh đến mức đôi môi của hắn đã trắng bệch Minh Hề ……Thực ra thì cũng đâu cần tự ngược đãi chính mình như vậy ở lập trường của cậu, không thể nào chủ động đẩy cây dù qua phía Diệp Hành Diệp Hành sốt cao một hồi, giờ còn chưa khỏi hẳn, nếu lại sốt tiếp thì kể cả thân thể của hắn có làm bằng sắt thì cũng khó mà chống đỡ tim của Đường Minh Hề cũng không phải làm từ đá. Cậu đành phải cất cao giọng, lần này, cậu không chờ bảo tiêu nói chuyện, cậu cực kì ngang ngược, kiêu ngạo mà đẩy Diệp Hành một cái “Ai cho phép cậu che dù cho tôi? Bệnh còn chưa khỏi hẳn thì cách xa tôi ra một chút, cậu muốn hại tôi bị nhiễm bệnh đấy à?”Nhưng mà, giọng điều không được mạnh mẽ như bảo tiêu, người khác nghe thấy còn tưởng đôi tình nhân nào đó đang chơi trò nũng nịu với nhau mà Hành bị đẩy, hơi lảo đảo một chút, suýt thì ngã ngửa. Thiếu niên hơi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không một gợn sóng, như thể hắn đã quen với việc bị cậu bắt nạt Minh Hề đi về phía bên cạnh mấy bước, nói với bảo tiêu “Anh ra đây che dù cho tôi.”Bảo tiêu nghe thấy vậy, lập tức tươi cười chạy lên “Nhị thiếu, tên phế vật này tất nhiên không xứng để được che dù cho ngài rồi! Để tôi làm việc này hợp lý hơn!”Đường Minh Hề giờ cũng hiểu người hầu cho tới bảo tiêu của nhà họ Đường đều bị mắc bệnh “nghiện nhị thiếu” hả?! Tại vì sao mà che dù cho mình thôi cũng có thể vui vẻ như thể trúng số độc đắc vậy?Diệp Hành không cần phải che dù cho Đường minh Hề, hắn có thể tự mình đi, như vậy tốt hơn vừa nãy nhiều, ít nhất thì không cần phải bị dính tuyết người một trước một sau đi vào phòng yến hội xa phòng yến hội này được bày biện khoảng bảy, tám cái bàn. Con cháu nhà họ Đường, họ hàng 3 đời nhà họ đều đã có mặt đầy đủ và ngồi hết vào chỗ của Minh Hề và Diệp Hành khoan thai tới muộn, lập tức trở thành trung tâm của sự chú may, gia cảnh của Đường Minh Hề trước khi xuyên qua cũng khá tốt, nhà ở Thượng Hải, cha mẹ là người điều hành công ty, xí nghiệp, ông ngoại và bà ngoại còn là giáo sư đại học, ông nội là đạo diễn có tiếng trong Hollywood, bà nội là minh tinh màn bạc của thế cậu còn học ở Harvard, cậu cũng thường xuyên phải đi theo ông nội tham gia vào các buổi tiệc xã giao của tầng lớp thượng lưu nơi đất vậy, cậu không hoảng hốt chút nào =Đường Minh Hề vội vàng đảo mắt qua, liếc xung quanh một cái, nhìn thấy không ít người quen trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng vẫn chưa thấy anh trai cậu – Đường Vân ở là nhị thiếu gia nhà họ Đường, theo lý thì phải ngồi cùng bàn với họ hàng thân thích, Đường Minh Hề không hề nghĩ ngợi mà đưa cả Diệp Hành cùng theo qua đó, đồng thời cũng không kịp để ý đến một chút kì lạ trong mắt Diệp chưa cả kịp ngồi xuống đã có người lên tiếng chế nhạo “Đường nhị à, em ngồi đây thì không sao, nhưng mà thằng con rể tới nhà em ở rể Diệp Hành này dựa vào cái gì mà ngồi cùng bàn với họ hàng thân thích nhà ta?”Đường Minh Hề trầm mặc, không biết nói gì Tỉnh lại đi anh, Đại Thanh đã tiệt vong được 100 năm lên tiếng chính là anh họ của Đường Minh Hề – Đường đầu Đường Minh Hề lập tức hiện lên những kí ức về Đường Vũ, cũng giống như nguyên chủ vậy, là một tên phá gia chi tử, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày đàn đúm ăn chơi. Nhưng mà, gã còn điên cuồng hơn cả nguyên chủ nữa, gã đi theo những con đường không “chính đáng” để kiếm trước, gã lừa gạt nguyên chủ, rủ nguyên chủ cùng hắn “thử mấy thứ kích thích”, may mà nguyên chủ tuy rằng xấu xa nhưng còn chưa tới mức dám xâm phạm đến pháp luật, vì vậy nên đã từ chối Đường Vũ, cũng bởi vậy mà Đường Vũ mới ghim gọi là buổi gặp mặt con cháu trong gia tộc, ý nghĩa thực sự là cuộc đấu tranh bằng lời Vũ nói xong, ảnh mắt dừng lại trên người Diệp Hành và Đường Minh Hề xem xét một chút. Gã phát hiện Diệp Hành của bây giờ không giống như Diệp Hành đầy chật vật của ngày trước mà gã biết. Hắn mặc một bộ tây trang mới tinh, vừa nhìn đã biết là rất đắt đỏ, có khi gã đập hết tiền vào cũng không thể đặt may được một bộ như vậy —— thế mà giờ đây, gã lại nhìn thấy bộ tây trang ấy trên người của thằng nhóc ở rể!Sắc mặt Đường Vũ trở nên cực kì khó coi, “Đường Minh Hề, em có ý gì vậy hả? Tết nhất mà còn dám đem thằng chồng phế vật của em về đây, định khiến mọi người khó chịu à?”
Đến buổi tối, Đường Minh Hề ngáp một cái lập tức trở về phòng hôm qua ở trong phòng của tiểu Diệp Hành ngủ một đêm, cũng không phải nói không thoải mái sao, chẳng qua là cậu không có thói quen ngủ với người khác!Giường của mình vẫn là tốt nhất, vừa lớn, còn có thể lăn lung Minh Hề cảm khái một tiếng, không có chút hình tượng ngã trên giường lớn, dùng sức lăn lộn vài thế giới này còn có chỗ nào thoải mái hơi giường ngủ chứ?Nghĩ đến sang năm mình sẽ phải chạy rồi, thật là hơi không nỡ cái giường này nay cậu giằng co cả một ngày, sau khi lên giường rất nhanh đã lập tức mơ màng ngủ thiếp nửa đêm, cậu bị tiếng động ngoài cửa đánh sao hôm nay chưa ngủ được bao nhiêu đã sáng rồi?Đường Minh Hề nửa mê nửa tỉnh liếc nhìn điện thoại, lúc này mới bốn giờ sáng!Cậu khó khăn xuống giường, mở cửa ra vừa phòng khách, vẻ mặt của Diệp Hành bình tĩnh, đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra Minh Hề sửng sốt, nghĩ thầm bây giờ nam chính cũng liều mạng như vậy sao?Bảy giờ đi làm cũng không thỏa mãn được hắn, bây giờ bốn giờ sáng đã ra ngoài đi làm rồi?Diệp Hành chú ý tới sự xuất hiện của cậu, nghiêng người nhìn câu “Tôi đánh thức anh hả?”Mặc dù là như Minh Hề lắc đầu “Không có. Đêm hôm khuya khoắt cậu đi đâu vậy?”Cũng không thể là thật sự đi làm chứ?Vẻ mặt của Diệp Hành dừng lại một chút, giấu thêm biểu cảm trên mặt.“Bệnh viện điện thoại tới, nói với tôi là Diệp Nguyệt đang cấp cứu.”Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Đường Minh Hề tức muốn mở miệng an ủi gì đó, nhưng nói như thế nào, cậu yên tâm là được rồi nam chính, em gái của cậu có nhân vật chính là cậu soi sáng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!Suy cho cùng nguyên trong tiểu thuyết, chẳng những Diệp Nguyệt không có chuyện gì, còn tìm được tủy sống thích hợp, vui vẻ sống đến cuối đời, còn kết hôn sinh con cùng, Đường Minh Hề vội vàng đổi một cái áo khoác, rửa mặt rồi đi xuống lầu “Tôi đi với cậu.”Hình như Diệp Hành có hơi ngoài ý muốn “Anh không ngủ hả?”“Mạng người là trời, tại sao tôi có thể ngủ được.” Đường Minh Hề lầm bầm một câu “Tôi cũng không phải là loại người không có lương tâm.”Ánh mắt của Diệp Hành dừng ở trên mặt Đường Minh Hề thật lâu, một lúc sau, hắn cầm áo khoác ngoài phủ lên người Đường Minh Hề “Nhiệt độ buổi tối thấp, mặc thêm một cái.”Một chiếc Bentley đen chậm rãi chạy ra khỏi công quán Minh đường Diệp Hành cũng không nói chuyện, Đường Minh Hề biết tâm trạng của hắn chắc chắn là rất nặng nề.“Cậu đừng quá lo lắng.” Cậu phá vỡ sự im lặng “Nhất định không có vấn đề gì đâu.”Diệp Hành cụp Minh Hề nói “Bây giờ y học phát triển như vậy, có khi Đường gia sẽ nổ lực hỗ trợ tìm kiếm tủy sống thích hợp, nhất định sẽ tìm được.”Ánh mắt của Diệp Hành lóe lên một cái, nhắm mắt lại “Chỉ hy vọng như vậy.”Đường Minh Hề cố gắng nhớ lại trong tiểu thuyết, tại sao Diệp Nguyệt khỏe nhớ ra, hình như trong sách không có nói, chỉ nói là Diệp Hành đang tiêu diệt Đường gia, sau khi vị “Đường Minh Hề” thức dậy, bệnh của Diệp Nguyệt cũng từ từ khỏe những thay được tủy sống thích hợp, ngay cả máu RH âm tính cực kỳ hiếm cũng nói thua là ra chắc là sau khi Diệp Hành cầm quyền, thế lực bành trướng rồi, cho nên mới có nhiều tài Minh Hề yên lặng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn thấy chỗ mấu chốt không nghĩ giờ sáng, phòng cấp cứu trong một bệnh viện ở thành phố trở nên hoảng Đường Minh Hề đến, cuộc phẫu thuật của Diệp Nguyện còn chưa kết và Diệp Hành đợi ở cửa khoảng hai tiếng, thẳng đến trời bên ngoài cũng tờ mờ sáng rồi, đèn phòng cấp cứu mới Nguyệt nằm trên giường trong phòng phẫu thuật, ngay cả liếc mắt một cái cũng không để cho bọn họ nhìn, trực tiếp đẩy vào phòng giám hộ quan trọng.“Tình trạng người bệnh không quá tốt, trước mắt cần ở quan sát ở phòng giám hộ quan trọng một thời gian ngắn, nếu như có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu như không tỉnh thì…” Bác sĩ tháo khẩu trang “Người nhà cũng chuẩn bị tốt tâm lý.”Đường Minh Hề vô thức nhìn Diệp Hành, đối phương siết chặt quả đấm, vẻ mặt nói không ra lời rất nặng này cậu cũng không giúp được gì, vẫn theo chân Diệp Hành đứng ở ngoài phòng giám hộ quan trọng, cách tấm thủy tinh nhìn Diệp mặt của cô gái nhỏ trắng bệch, hai mắt nhắm gương mặt còn dính một ít vết máu do mình ho Minh Hề nhớ tới lần trước lúc thấy cô, Diệp Nguyệt còn sức sống bừng bừng, ngay lập tức biến thành đóa hoa sắp khô nghĩ đến kết quả thê thảm của chính mình, cho nên khi nào nam chính trở về Vân Kinh chứ cho cùng em gái của nhân vật chính có hào quang nên không chết đượcMình cũng không có phải chạy QaQ.“Đói bụng không?” Bỗng nhiên Diệp Hành lên tiếng hỏi Minh Hề lấy lại tinh thần, bụng rất phối hợp kêu “Ọt” một tiếng, coi như là cậu muốn nói không đói bụng cũng không được.“Đi thôi, đi ra ngoài ăn chút gì đó.”“Nếu không thì ở với Diệp Nguyệt thêm chút nữa đi.”“Không cần.” Diệp Hành thở dài “Tôi quen rồi.”Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Nguyệt xuất hiện tình trạng nguy cấp như vậy, từ lần trước sau khi Hoàng Vu Phi nói với hắn tình trạng của tiểu thư càng ngày càng là lần thứ ba Diệp Nguyệt vào phòng giám hộ quan qua là hai lần trước, không nghiêm trọng bằng hôm Diệp Hành nhìn cô, Diệp Nguyệt ở phòng giám hộ quan trọng vẫn có thể mở giờ, quán ăn sáng gần bệnh viện đã mở Minh Hề ngoan ngoãn ngồi trên Bentley chờ Diệp Hành, chưa được bao lâu, Diệp Hành lập tức cầm một túi bánh bao hấp nóng hổi trở người ngồi ở hành lang hoa viên sau bệnh viện, cảm nhận được sự yên tĩnh một Hành mở nắp sữa đậu nành, để ở trong tay đợi nó lạnh một miệng nhỏ của Đường Minh Hề đang gặm bánh bao hấp, lén liếc nhìn tiểu Diệp Hành đang ngẩn chắn là rất khó chịu, nhưng mà cũng không thể không ăn nghĩ của Diệp Hành trở nên hỗn loạn, cho đến trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái bánh bao mới lấy lại tinh thần, phát hiện là Đường Minh Hề đưa cho hắn.“Tôi không ăn nổi nữa.” Vẻ mặt của đối phương hết sức vô Hành nhìn cậu một cái, cúi đầu ở cắn bánh bao hấp một thịt ngon miệng nổ tung trong miệng của hắn, Diệp Hành giống như trở lại nhân gian.“Ăn thêm một chút đi.” Đường Minh Hề nhìn hắn “Tay cậu cầm sữa đậu nành cũng không tiện, tôi đút cậu ăn.”Chỉ đút ăn thôi, ăn một cái, bánh bao hấp còn dư cũng nhét vào trong bụng của Diệp dày của hắn đang nóng đến đau đớn, giống như có một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi bình tĩnh trở Minh Hề ăn xong bánh bao hấp sau lập tức cầm sữa đậu nành uống, trong lòng bắt đầu tính năm mới chỉ còn mấy ngày, nhưng cậu nhìn tiểu Diệp Hành giống như hoàn toàn chưa có ý định trở về Vân sao bây giờ, nam chính không trở về Vân Kinh, cậu sẽ không có thời gian đi sắp xếp chuyện chạy trốn của mình Minh Hề nhớ tới trong tiểu thuyết, Diệp Hành bị ép về Vân Kinh, là bởi vì cái vị “Đường Minh Hề” tham ô một số tài chính của Minh Hằng đi đánh bạc, sau đó đổ cho Diệp Hành tham ô tài chính, làm cho Diệp Hành mất đi sự tin tưởng của Đường Vân, hơn nữa tất cả cấp cao của Đường gia suy tính, đuổi ra khỏi Ninh em gái Diệp Nguyệt cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện, bất đắc dĩ, tiểu Diệp Hành không thể làm gì khác hơn là mang theo em gái trở về Vân phút này cánh chim của hắn đã đủ lông đủ cách, đoạt lại quyền thừa kế ở Diệp cũng là tình thế bắt phía sau thì không cần phải nói rồi, nửa năm sau Diệp Hành trở về Ninh Thành, rửa sạch sỉ nhục trước đó, hoàn toàn đánh bại Đường Minh Hề chắc chắn không làm ra chuyện thất đức như là trộm tiền của Diệp Hành, sau đó vu oan cho Diệp lẽ không còn cách nào khác, có thể dịu dàng để cho tiểu Diệp Hành tạm thời rời khỏi Đường gia, trở về Vân Kinh sao?Đường Minh Hề im lặng suy nghĩ, không có kết cẩn thận thử dò xét một câu “Diệp Hành, cậu có nghĩ tới hay không, nếu như Ninh Thành không có tủy sống thích hợp, có thể đi Vân Kinh tìm xem, dù sao cũng là thủ đô, tài nguyên phong phú hơn thành phố Nam Phương.” Tay Diệp Hành cầm sữa đậu nành dừng lại một Minh Hề giống như vô tình nói “Tôi nghe anh trai nói, quê của cậu không phải là ở Vân Kinh à.”“Ừ.”Cậu nổi lên dũng khí, hơi hưng phấn hỏi “Vậy năm mới cậu có trở về Vân Kinh hay không?”Mau nói trở về! Mau nói trở về!“Không về.” Diệp Hành nói cái đáp án làm cho Đường Minh Hề thất vọng.“Tại sao?” Đường Minh Hề không giải thích được, nghĩ thầm bây giờ nam chính giả heo ăn cọp cũng một năm rồi, còn không nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị giết lại Diệp gia à!Cậu được đó tiểu Diệp Hành! Đứng dậy từ gốc! Lấy ra khí phách lúc đầu của nam chính!!- “Tôi cãi nhau trở mặt với mẹ của tôi rồi.” Diệp Hành hời hợt nói một Minh Hề chỉ nghe đã lập tức biết không đơn giản như vậy, Diệp gia là nhà giàu có nhất Vân Kinh, mẹ con cãi nhau trở mặt, chắc chắn không đơn giản là thời phản nghịch lúc trưởng quên đi!Quả nhiên mọi việc chỉ có thể dựa vào chính mình, tôi đang nghĩ cách cho Minh Hề cho là cậu nói chuyện với Diệp Hành tới đây đã kết thúc biết bỗng nhiên Diệp Hành nói một câu “Lúc còn rất nhỏ quan hệ của tôi và bà ấy cũng còn được.”Đường Minh Hề kinh ngạc quay đầu, không nghĩ tới Diệp Hành lại bằng lòng nói chuyện của mình với không nói chuyện, chỉ kiên nhẫn nghe.“Hôn nhân của mẹ và cha tôi không hạnh phúc, sau khi tôi ra đời được ba năm, cha của tôi đã có tình nhân.”Ôi, Đường Minh Hề dựng lỗ tai nhỏ lên nhiều chuyện.“Năm tôi ba tuổi, trong nhà xảy ra chuyện lớn.” Diệp Hành im lặng một lúc, tiếp tục nói “Mẹ của tôi bị bắt cóc, còn bắt cóc cha và tình nhân của ông ấy.” Gì? Trong tiểu thuyết không có đoạn này mà cướp có thể là vì muốn chút tiền chuộc, kêu cha tôi chọn tình nhân của ông hoặc mẹ tôi.”- Đường Minh Hề nghe đến hít khí lạnh, chọn vợ và tình nhân, cái lựa chọn hai chọn một chết tiệt này!“Cha cậu cho tình nhân?”“Không, ông ấy chọn mẹ tôi, vì khi đó mẹ tôi đang mang thai.”Nói tới đây, Diệp Hành tự giễu một chút “Nếu như bà ấy không mang thai, cha tôi sẽ không chọn bà.”Đường Minh Hề “Vậy tình nhân của cha cậu thì sao? Chết rồi à?”“Không biết.” Diệp Hành lên tiếng “Sau đó quan hệ của cha mẹ tôi càng ngày càng kém, Cha tôi vì không chọn được người thương, vẫn đau lòng hối hận, mấy năm sau buồn đến chết đi!”Này, Đường Minh Hề không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói không hổ là cậu nha, anh nam chính, trên khắp mọi mặt mà nói thì bối cảnh gia đình cậu cũng xứng với thân phận nam chính của cậu đó!“Ra đời mà không có ai mong chờ, cha mẹ của em ấy còn hận em ấy, chỉ có tôi hy vọng em ấy ra đời, ít nhất là như vậy, tôi không phải là người duy nhất cô đơn trên thế giới.”Đường Minh Hề nghĩ thầm, vậy mình vẫn phải an ủi nam chính, suy cho cùng người ta cũng nói ra từ nội Hành tự giác nói quá nhiều, cho dù là nói cho Đường Minh Hề nghe, bình hoa nhỏ không tim phổi cũng sẽ không có cảm xúc qua là lúc hắn đứng dậy, Đường Minh Hề chui vào ngực của hắn, ôm hắn một tác vội vàng, làm cho Diệp Hành sững sờ đứng yên tại đó Diệp Hành cũng đưa cánh tay, ôm chặt Đường Minh Hắn cúi đầu, chôn mặt vào vai của đối Minh Hề nghĩ thầm, chắc là hắn rất không thương mẹ không thương, có một đứa em gái nương tựa sống đến lớn, cuối cùng còn bệnh nghiêm trọng như vậy, nói không chừng lúc nào cũng có thể không thật giống như sau lại cưới vợ cũng không làm cho người ta bớt Đường Tiểu Hề không để cho người ta bớt lo yên lặng đau lòng, sau này nhất định phải tiết kiệm một chút cho tiểu Diệp Hành, ít nhất không mua kim cương lớn như vậy!“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Bỗng nhiên Diệp Hành lên Minh Hề thốt lên “Nghĩ phải tiết kiệm chút.”“?”“…”Làm sao nói ra lời trong lòng vậy, cứu mạng!!!Đường Minh Hề hơi buồn Hành buồn cười “Cuối cùng lương tâm của Đường Tiểu Hề phát hiện cảm thấy chồng rất thảm, muốn làm một hiền thê à.”- “…”Đi chết đi, trả sự đau lòng lại cho dù, Đường Minh Hề vẫn không tránh khỏi Diệp Hành, để cho hắn ôm chính mình như yên lặng chôn mặt ở trong ngực của Diệp Hành, chóp mũi vẫn có mùi hương dễ chịu.“Cậu sẽ không cô đơn.” Đường Minh Hề rầu rĩ không vui nói “Sau này tôi ở cùng cậu.”Đến tầm nửa năm đường sau này phải tự mình kiên cường đi thôi, tiểu Diệp Hành giống như dùng sức vuốt ve cậu, giống như cây gỗ duy nhất di chuyển trong xoáy nước, giọng nói khàn khàn “Đường Minh Hề, nếu như tôi từng làm sai chuyện gì, cậu có tha thứ cho tôi không.”Đường Minh Hề suy nghĩ một chút, nhanh chóng trả lời “Xem là chuyện gì đã.”“Nếu như là chuyện rất xấu gì sao?”- “Mua cho cậu mười đảo.”Bỗng nhiên tim của Diệp Hành trống không, không nhịn được cười “Anh mua nhiều đảo như vậy để làm gì?”“Đơn giản là tôi muốn bọn nó không được à?” Đường Minh Hề đúng tình hợp vỗ lưng của Diệp Hành, khẽ ép chặt “Có câu tục ngữ, thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, mặc dù nửa đời của cậu bấp bênh, nhưng tương lai nhất định là ánh sáng rực rỡ. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, thân thế của cậu, tuyệt đối là vai nam chính trong kịch bản. Yên tâm, lập tức sẽ phải khổ tận cam lai rồi.”* Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt 天降大任于斯人也, 必先苦其心志劳其筋骨 Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân không phải à, ngoại trừ sau khi nhân vật phản diện trước đó, vai nam chính tiểu Diệp Hành chính thức bắt đầu con đường phản Minh Hề tùy ý ngoan ngoãn để cho Diệp Hành ôm, sau khi hiểu lời khen, đối phương cũng không cái phản ứng nghĩ lại một chút, chẳng lẽ vuốt đuôi không thành công rồi à?Kết quả một giây sau, bỗng nhiên Diệp Hành buông cậu ra, hai tay đặt ở trên bả vai của cậu, nhẹ nhàng kéo ra, làm cho khoảng cách hai người cách ra một Minh Hề?Diệp Hành thong thả ung dung nói “Vậy anh làm nữ chính trong kịch bản à.”- ……Đường Minh Hề hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười nam nhân, tôi là cha của cậu.
tôi thực sự không muốn làm nhân vật phản diện