sống lại tại cửa cục dân chính
Truyện Ngôn Tình. Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính. Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải. Thể loại: Truyện Ngôn Tình , Truyện Sủng , Truyện Trọng Sinh. Nguồn: Editor: Yuuki. Tình trạng: Hoàn Thành. Lượt đọc: 18953. Cập nhật: 06/02/2021.
Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính - Chương 47: Thích không thể dùng thời gian để tính được. Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính - Chương 48: Chỉ bảo vệ một người. 1 2 3 > Di chuyển tới trang GO. Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện hay Chuyện
Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính. Tác giả: Bạo Táo Đích Bàng Giải. Thể loại: Ngôn Tình. Biên tập: Dung TL. Upload bìa: Nhung Pham. Số chương: 62 - chưa đầy đủ. Phí download: 7 gạo. Nhóm đọc/download: 0 / 1. Số lần đọc/download: 1525 / 26.
(Thanhuytphcm.vn) - Ngày 18/10, tại TPHCM, Cục Du lịch Đài Loan (Trung Quốc) tại Việt Nam tổ chức công bố chính thức việc mở lại chính sách e-visa Đài Loan đối với công dân Việt Nam, tái khởi động lại hoạt động du lịch và cập nhật các chính sách cùng các điểm du lịch mới sau đại dịch.
Bạn đang theo dõi câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào qua tác phẩm Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải. "Nếu không thì chúng ta kết hôn đi!" Vu Đông bỗng nhiên đề nghị. "Cô…" Hạ Phong đã cho rằng hắn nghe nhầm.
lirik lagu ampar ampar pisang berasal dari daerah. Vu Đông thấy cả người không có tí sức lực nào cả, đôi mắt vừa rát vừa đau, dường như muốn ngất xỉu vì mất nước, cơ thể cô bị gì vậy? Cô dùng hết sức lực cuối cùng mở to mắt liền thấy một chàng trai cao lớn đứng trước mặt, anh ta đứng quay lưng về phía ánh sáng, cái bóng che khuất cả người cô làm cô không thể nhìn rõ khuôn ta dường như nói điều gì đó vài lần nhưng Vu Đông vẫn mơ hồ, phải mất một lúc mới nghe rõ được lời đối phương nói.“Cô có sao không?”Vu Đông ngơ ngác hồi lâu mới phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm, cô phải đang mặc đồ ngủ mới và nằm trong căn chung cư đầy xa hoa của mình chứ, tại sao lại ngồi ở địa phương xa lạ này?Nhìn xung quanh một lát, “Cục dân chính Thân thành”, năm chữ cực to xuất hiện trước mắt làm Vu Đông phản ứng có thể?Vu Đông vội đứng lên nhưng do cơ thể quá yếu cộng thêm đứng lên quá nhanh nên trước mắt liền tối sầm, sắp muốn ngã xuống đất.“Cô không sao chứ?” Chàng trai vội vàng giúp Vu Đông lúc này mới nhìn được rõ ràng chàng trai này, khuôn mặt đoan chính, mắt kính gọng vàng, trong mắt chứa sự quan như cô không biết người này nhưng anh ta nhìn rất quen, giống như đã gặp ở đâu rồi.“Anh… có chút quen.” Vu Đông ngơ ngơ nói.“Có lẽ là do nửa tiếng trước khi cô bị bạn trai bỏ tôi cũng vừa đúng lúc ở bên cạnh và cũng bị bạn gái mình bỏ và cô nhìn tôi mấy lần đó” Anh ta cười khổ nói.“…” Bị bạn trai bỏ? Đứng trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn lại bên cạnh, quả nhiên có một cái rương hành lý màu hồng nhạt, chẳng lẽ lúc này chính là mười năm trước ngày mà cô bỏ nhà chạy đến Thân thành tìm tra nam kết hôn sau đó bị quăng ư?Ngày 7 tháng 7 năm 2007!!!Vu Đông lấy di động ra nhìn, di động Nokia quen thuộc, ngày quen thuộc trong điện thoại chứng minh cô đoán không đời Vu Đông lịch sử đen chỉ có một, đó chính là năm hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không quan tâm lời phản đối của cha mẹ, mang theo hành lý suốt đêm chạy đến Thân thành gặp bạn trai, hẹn nhau đăng kí kết hôn ở cục dân bạn trai cũ nói lời chia tay ở trước cửa cục dân cụ thể nói gì thì do lâu quá nên Vu Đông chẳng còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đại khái ý là chính mình vừa mới tốt nghiệp liền muốn lấy một người ở Thân thành là không tốt, cha mẹ hắn không đồng ý hắn cùng cô ở bên nhau. Cuối cùng cô nhận được 10000 đồng tiền chia đó thì cô ngây ngốc ngồi dưới ánh nắng chói chang khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện, theo lời hộ sĩ nói thì có chàng trai đưa cô vào, còn giúp cô đưa mấy trăm đồng tiền thuốc nhưng không để lại tên nên nghĩ lại thì chắc là người này rồi.“Cô có sao không, đầu còn nhức không? Có lẽ là bị say nắng rồi, muốn đi bệnh viện khám không?” Chàng trai thấy cô gái này không nói gì, vẻ mặt trời muốn sập xuống nên lo lắng hỏi.“Anh tên gì?” Vu Đông hỏi.“Hạ Phong.”Hạ Phong? Thanh niên có sức ảnh hưởng lớn nhất châu Á năm 2017, bác sĩ tìm được cách chữa bệnh ung thư? Vô số đại nhân vật xếp hàng nhờ chữa bệnh? Đại thần giới y học?“Anh là bác sĩ?” Vu Đông hỏi.“Sao cô biết?” Hạ Phong nghi hoặc nói.“Nhìn anh giống bác sĩ.”“Bác sĩ cũng có khuôn mặt đặc thù ư?” Hạ Phong buồn cười nói.“Anh nói anh mới vừa bị bỏ sao?” Vu Đông Phong nhìn cô gái này lúc nãy vừa mới đau lòng muốn chết, muốn khóc đổ trường thành, rồi bi phẫn còn bây giờ lại trở nên hưng Phong gật đầu.“Sao anh lại bị bạn gái bỏ?” Vu Đông hỏi.“Tôi muốn kết hôn nhưng bạn gái không muốn. Tôi nói với cô ấy nếu hôm nay không đi đăng kí kết hôn thì sẽ chia tay.” Hạ Phong cười khổ nói.“Sao anh lại kết hôn một cách gấp gáp như vậy?” Vu Đông hiếu kỳ nói.“Mẹ tôi bị bệnh, mấy ngày sau sẽ phải mổ. Mẹ tôi muốn trước khi mổ được nhìn thấy tôi kết hôn.” Hạ Phong cười khổ.“Vậy chẳng phải bây giờ anh không kết hôn được lại còn mất bạn gái?” Vu Đông nói.“Đúng thế!” Quay về nên nói thế nào với mẹ bây giờ.“Anh có nhà không?” Vu Đông đột nhiên hỏi.“À…có!” Vì muốn kết hôn nên Hạ Phong vào nửa năm trước đã mua nhà, còn căn cứ vào sở thích của bạn gái mà trang hoàng nhà cửa.“Nếu không thì chúng ta kết hôn đi!” Vu Đông bỗng nhiên đề nghị.“Cô…” Hạ Phong đã cho rằng hắn nghe nhầm.“Anh xem bây giờ anh cũng muốn tìm người kết hôn để làm mẹ anh yên tâm mà tôi cũng muốn kết hôn, hơn nữa chúng ta cũng đang đứng trước cửa cục dân chính, đều mang sổ hộ khẩu. Quan trọng nhất là chúng ta đều mới chia tay.” Vu Đông nói, “Đây là duyên phận đó!”Cho đến khi rời khỏi cục dân chính, tay cầm giấy kết hôn Hạ Phong vẫn chưa phản ứng lại được, hắn đã kết hôn rồi sao?Ở cửa cục dân chính nhặt một cô vợ?Hạ Phong im lặng nhìn cô gái đang uống coca, khuôn mặt non nớt, vừa nhìn là biết mới ra trường.“Uống coca nhiều không tốt cho sức khỏe!” Hạ Phong nhắc nhở.“Lúc nãy khóc nhiều quá nên giờ rất khát nước.” Vu Đông uống hơn nửa chai mới dừng lại được, “Chồng à em đói bụng, chúng ta tìm một tiệm cơm đi.”Chồng? Hạ Phong cứng đơ.“Rương hành lý anh mang giúp em, chẳng biết để gì mà nặng thế.” Vu Đông không chút khách khí Phong dù có chút không thích ứng kịp nhưng được dạy dỗ từ nhỏ khiến hắn biết phải giúp đỡ phái yếu, huống chi lại là vợ người đến một tiệm lẩu, ăn một cái lẩu nóng cùng, Hạ Phong, mang vẻ mặt khó nói, cầm ly rượu lên, Vu Đông “Uống lên ly rượu này, cầu mong cho cuộc sống hôn nhân sau này của chúng ta cũng rực rỡ như lẩu vậy!”Người kỳ lạ như thế này là từ đâu đến thế!!!Ăn uống xong Vu Đông liền kéo Hạ Phong đến một tiệm chụp ảnh cưới, vào bảo muốn chụp ảnh cưới trong hôm viên trong tiệm nói muốn chụp ảnh cưới thì cần phải hẹn trước bởi vì không có chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia Phong còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Vu Đông lấy một xấp tiền ra từ trong bóp, hào khí ngập trời nói “Bây giờ chụp một bộ ở đây, tối nay trước 12 giờ phải làm xong khung rồi đưa đến nhà tôi, tiền còn dư thì tính là phí tăng ca.”“Được, được, tôi bây giờ sẽ liên hệ chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia ngay, sẽ lấy thời gian nghỉ trưa chụp cho ngài!” Nhân viên cao hứng phấn chấn đi cùng đơn giản chụp một bộ ảnh cưới, Hạ Phong yên lặng để lại địa chỉ rồi ngây ngốc đi ra cửa.“Bị tác phong thổ hào* của em dọa đến à?” Vu Đông thấy người chồng mới ra lò của cô vẻ mặt kỳ lạ liền hỏi.*thổ hào nhà giàu mới nổi“Tại sao hôm nay phải chụp hình cưới?”“Bởi vì hôm nay là ngày chúng ta kết hôn mà? Trong nhà đương nhiên phải có hình cưới!” Vu Đông nói với vẻ hiển lắm, tôi chẳng biết nói gì nữa. Hạ Phong yên lặng ngậm miệng.“Anh muốn nói gì thì nói đi, về sau chúng ta còn phải sống với nhau cả đời nên không cần khách khí đâu.”May thật, tuy rằng vợ mới cưới của hắn có chút kỳ quái nhưng ít nhất đã tính toán cùng hắn sống cả đời.“Anh không cần đau lòng số tiền đó, tiền đó là bạn trai cũ của em đưa, phí chia tay đó. Hừ!! Nếu anh ta không cần em thì em dùng số tiền đó cùng người khác chụp ảnh cưới cho anh ta tức chết!”Được rồi, cô ấy chẳng những kỳ quái mà còn mang thù.“Anh ta cho rằng em sẽ sĩ diện đem tiền đập vô mặt anh ta, mơ đi, có tiền không lấy là đồ ngốc!”Được rồi, còn tương đối… à tương đối thực tế.“Chúng ta về nhà.”Hạ Phong yên lặng dẫn Vu Đông về căn nhà mới mua. Từ lúc bước vào cửa, cô vợ mới cưới của hắn không ngừng cảm thán.“Oa chồng em ở trung tâm thành phố, con đường này rất đắt đó, mười năm sau chắc chắn nhà ở đây phải hơn mười vạn một mét vuông.”“Oa nhà thật lớn, hơn một trăm mét vuông, có tới 2 tầng. Như vậy mười năm sau chúng ta không cần làm gì cũng có thể thành ngàn vạn phú ông!”“Chỉ là trang hoàng có chút quê mùa, nhưng em sẽ không để ý đâu.”“Nhưng đồ vật của bạn gái cũ của anh nhất định phải dẹp đi, em rộng lượng lắm nên anh không cần bỏ nhưng đừng cho em thấy là được, nếu không em sẽ tức giận đó.”Người vợ hắn mới nhặt chắc không có vấn đề gì đâu ấy nhỉ?Hạ Phong bắt đầu cảm thấy lo lắng về tương lai của mình.“Về sau em ở phòng này.” Hạ Phong mang hành lý đặt vào Đông nhìn thoáng qua liền biết đây là phòng dành cho khách, bất mãn nói “Chúng ta không ngủ chung sao?”Được rồi, người vợ mới cưới này cũng thật là tích cực.“Mặc kệ, mấy người thuộc ngành kĩ thuật như anh đều dễ thẹn thùng, em cho anh ít thời gian thích ứng đó.”Thật là cám ơn cô!“Em ngủ một lát, chừng nào họ đưa ảnh cưới đến thì anh cứ để đâu đó trước đi, khi em tỉnh lại em sẽ suy nghĩ xem đặt ở đâu thì thích hợp.” Nói xong Vu Đông liền đóng cửa Đông thoải mái nằm trên giường, ý nghĩ duy nhất là muốn nói cho mẹ cô ở mười năm sau là con gái mẹ đã không phải là thừa nữ* nữa rồi, mới tốt nghiệp đã lấy được một người chất lượng tốt, tiềm lực cao.*thừa nữ người con gái lớn tuổi chưa kết hônTuổi còn trẻ đã có biệt thự cao cấp!Không cần bị buộc đi xem mắt, thấy toàn xấu, béo, lùn, trọc!Đúng vậy, nữ chính là một người bị buộc đi xem mắt nhiều đến ghê tởm, cuối cùng tỉnh lại thì thấy một người đàn ông có diện mạo, có giá trị con người cao nên liền đóng gói mình đưa cho người ta.
Hạ Phong lại đến phòng hồi sức nhìn mẹ hắn một lần nữa, kiểm tra tất cả các thiết bị theo dõi xem có bình thường không rồi mới ra tá trưởng Lưu tỷ thấy Hạ Phong cứ cách một tiếng lại đến một lần thì nhịn không được nói "Bác sĩ Hạ cứ yên tâm đi, ở đây đều có chúng tôi nhìn kĩ mà. Có tình huống bất thường gì thì chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho, không cần phải chạy ngược chạy xuôi liên tục vậy đâu.""Lưu tỷ, không phải tôi không yên tâm mọi người, chỉ là..."Hạ Phong đang định giải thích thì Lưu tỷ cười nói"Được rồi, chúng tôi đều biết bác sĩ Hạ là người hiếu thảo mà."Hạ Phong ngượng ngùng cười "Vậy mọi người làm việc tốt nhé, tôi đi trước."Lúc này Hạ Phong vừa về đến phòng trực ban thì Thiệu Nhất Phàm cũng từ phòng bệnh trở lại."Không phải hôm nay là ngày cậu làm việc ca sáng sao?" Hạ Phong thấy Thiệu Nhất Phàm nên kinh ngạc hỏi."Là tại tên nhóc Lý Nghĩa đó. Hắn muốn cùng bạn gái đi xem phim nên nhờ tớ làm giúp." Thiệu Nhất Phàm nói "Với lại tớ là một người đàn ông độc thân, nếu về ký túc xá cũng chỉ ngủ nên mới ở đây."Hạ Phong nghe xong cười nói "Hồi trước lúc cậu hẹn hò thì tớ cũng phải trực ban thế cậu suốt đấy thôi.""Chúng ta hai anh em tính toán như vậy làm gì. Lúc trước cậu cùng An An..." Thiệu Nhất Phàm vừa nhắc đến 'An An' mới nhớ ra một chuyện khác "Đúng rồi, lúc nãy An An vừa mới gọi cho tớ, hỏi chuyện của mẹ cậu, tớ cùng cô ấy nói việc bác đã phẫu thuật thành công.""Ừ."Thiệu Nhất Phàm thấy phản ứng lạnh nhạt của Hạ Phong thì có chút không xác định nên hỏi "Hai người thật sự chia tay rồi à?""Chia tay rồi." Hạ Phong nhìn thoáng qua Thiệu Nhất Phàm nói "Về sau chuyện của tớ đừng nói với cô ấy nữa, cũng không cần thế cô ấy đưa tin cho tớ.""Không cần phải rõ ràng như vậy chứ." Thiệu Nhất Phàm khuyên nhủ "Nhiều năm tình cảm như vậy nói bỏ là bỏ được sao, lại nói cậu thích cô ấy nhiều thế nào tớ luôn biết mà."Hạ Phong rũ mắt suy nghĩ một lát, biết tâm tư của hắn không thể gạt được Thiệu Nhất Phàm nhưng đã đi đến bước này thì hắn đã không nghĩ đến chuyện hối Phong lấy mắt kính ra, nhìn Thiệu Nhất Phàm, dùng giọng điệu nghiêm túc nói "Nhất Phàm, tớ đã kết hôn!""Cái... cái gì?" Với ánh mắt nghiêm túc của Hạ Phong thì Thiệu Nhất Phàm tin Phong nói một lần từ đầu đến đuôi sự việc xảy ra vào ngày bảy tháng bảy trước cửa cục dân chính."Cậu không nói giỡn chứ?" Thiệu Nhất Phàm không muốn tin vào câu chuyện thái quá vừa mới được Phong mở ngăn kéo bàn công tác ra, thấy giấy kết hôn ở bên trong, do hôm đó đưa ba mẹ xem rồi tiện tay để vào đây, liền nói "Vừa lúc nó ở đây, cậu nhìn đi."Thiệu Nhất Phàm mở ra vừa nhìn thì thấy thời gian, địa điểm, nhân vật, dấu mộc, và cả giấy đều rất thật."Cậu thật sự nhặt được một cô vợ?" Thiệu Nhất Phàm nhịn không được nói to lên."Nhỏ giọng lại." Hạ Phong nhíu mày "Chuyện này ba mẹ tớ cũng không biết, họ còn tưởng là tớ kết hôn với An An. Cũng may là họ chưa thấy An An bao giờ nên An An là ai cũng chẳng sao.""Nhưng cậu cũng không thể làm vậy được." Thiệu Nhất Phàm thực sự nghĩ không ra, "Cậu sao có thể tìm một cô gái lạ hoắc rồi kết hôn, cậu không sợ là kẻ lừa đảo sao?""Tớ có gì để lừa chứ?""Cậu có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, là sinh viên đại học y tài năng, là bác sĩ thanh niên ưu tú tại bệnh viện này. Cậu không biết là mấy y tá ở ngoài hận không thể cưa đổ cậu." Thiệu Nhất Phàm nói, "Vu Đông là ai? Ngoại trừ cái tên thì cậu còn biết cái gì? Bằng cấp, nghề nghiệp, quê quán?"Hạ Phong nghĩ một lát thì nói "Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học.""Tốt nghiệp trường nào? Chuyên ngành gì?" Thiệu Nhất Phàm vừa nhìn biểu tình của Hạ Phong thì biết hắn không biết gì cả, "Cậu không biết đúng không, cậu là kẻ ngốc à!""Mau đi ly hôn đi, không nói giỡn đâu." Thiệu Nhất Phàm nói, "Vừa lúc bác ấy đã phẫu thuật thành công nên cậu cũng không cần lo lắng nữa.""Tớ không giỡn." Hạ Phong nhớ đến hôm đó Vu Đông ngồi ở bậc thang trước cửa cục dân chính khóc đến ngất đi thì nói "Tớ tin là cô ấy không phải người xấu.""Tốt tốt, cho dù cô ây không phải kẻ lừa đảo thì không lẽ cậu định cùng cô ấy sống cả đời này sao, đây chính là chuyện cả đời đó." Thiệu Nhất Phàm lo lắng, "Cậu không sợ cô ấy chỉ vì mới chia tay bạn trai, đang đau lòng thì thấy cậu, biết cậu có nhà, có xe, là người có tiềm lực thì cố ý ăn vạ cậu sao?"Thiệu đồng chí à, ở một mức độ nào đó thì cậu đã biết được chân tướng rồi Phong nghĩ rồi nói "Cho dù thật là như vậy thì tớ cũng không có mất gì mà." "Sao không mất. Có thể là cô ấy nghĩ thông qua cậu lấy được hộ khẩu ở đây, hoặc lúc ly hôn thì lấy nhà của cậu!" Thiệu Nhất Phàm kích động."Cậu xem phim nhiều quá rồi!""Phim cái gì mà phim. Đây là trường hợp thường thấy trong xã hội và pháp luật đó.""Vậy thì cho cô ấy." Hạ Phong nghĩ rồi nói một cách không sao hết."Cho cô ấy? Anh em, cậu hào phóng thế? Vậy sao cậu không cho tớ hả, tớ không có nhà ở Thân thành đâu. Vì nhà tớ nguyện ý cùng cậu kết hôn đó, cậu nghĩ sao hả?""Vu Đông cùng tớ kết hôn có thể làm mẹ tớ vui. Còn cậu cùng tớ kết hôn sẽ làm mẹ tớ tức chết." Hạ Phong trợn mắt nói."Vậy cậu nghĩ làm thế nào bây giờ?"Hạ Phong ngẩn người, lúc này mới phát hiện từ hồi kết hôn vẫn chỉ lo lắng cuộc phẫu thuật của mẹ hắn mà thôi, chưa từng nghĩ đến vấn đề sau này nghĩ đến thì mới biết hắn chẳng có dự định gì cả, vì vậy chậm rãi nói "Thuận theo tự nhiên thôi!""Thuận theo tự nhiên?" Thiệu Nhất Phàm khó hiểu nói."Tớ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Nhưng nếu đã kết hôn thì dù bắt đầu theo kiểu qua loa thì tớ cũng chẳng muốn kết thúc theo đúng kiểu đó đâu." Hạ Phong cười nói "Tất cả cứ giao cho thời gian đi.""Cậu... cậu đã có chút thích cô ấy rồi phải không?" Bởi vì tình cảm của ba mẹ Hạ Phong vẫn luôn tốt đẹp nên từ nhỏ Hạ Phong đối với hôn nhân rất có sự khát khao, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không cùng một cô gái mà hắn không thích tạo thành gia Phong hồi ức lại những ngày cùng Vu Đông sống chung một nhà, tuy có nhiều lúc dở khóc dở cười nhưng cũng không chán ghét, nhưng nói đến thích thì..."Chắc là thích đó!" Hạ Phong có chút không chắc chắn Nhất Phàm kinh ngạc há to miệng, chỉ vào Hạ Phong và bắt đầu nói năng lộn xộn "Cậu... Không thể tin được, cậu so với tớ còn tra hơn nữa... Mới chia tay An An được mấy ngày thì cậu đã có mục tiêu mới, cũng không đúng... Hẳn là vừa chia tay đã có rồi..."Hạ Phong lười phản ứng hắn, xem thời gian thì dự định đến phòng cấp cứu nhìn hôm sau, Vu Đông kêu taxi đi bệnh viện, thuận đường nên mua cháo dưỡng dạ dày cho ba Hạ và Hạ ca phẫu thuật của mẹ Hạ đã thành công nhưng hai ngày đầu vẫn phải ở lại phòng hồi sức để quan khi trạng thái của mẹ Hạ đã ổn, được đưa về phòng bệnh bình thường thì Vu Đông cũng bắt đầu đi làm ngày đầu tiên ở đài phát là một tiết mục mới cộng thêm phát vào buổi đêm nên người nghe không nhiều, cả đêm một chiếc điện thoại gọi đến cũng không có, tin nhắn gửi đến đều là yêu cầu bài hát. Nhưng Vu Đông cũng không để ý lắm, chỉ tự nói những điều bản thân muốn nói, phát những bài hát cô thích và còn có vẻ rất thích chí tháng buổi sáng đi thăm mẹ Hạ ở bệnh viện, buổi tối đi làm ở đài truyền hình cứ trôi qua một cách nhanh chóng, thoáng cái đã qua nửa nay là ngày mẹ Hạ xuất vì sức khỏe của mẹ Hạ không tốt lắm và để điều dưỡng tốt hơn nên Hạ Phong đã giúp ba mẹ Hạ đặt viện điều dưỡng Hải Nam. Vì thế nên vừa xuất viện thì cũng không cần về nhà nữa, Hạ Phong đã thu xếp đủ hết cả, cùng Vu Đông đưa ba mẹ Hạ đến sân sảnh chờ máy Hạ nhìn con trai con dâu trước mặt, đặc biệt là con dâu. Trải qua nửa tháng tiếp xúc với nhau thì mẹ Hạ càng vừa lòng Vu Đông hơn. Lúc đầu nghĩ Vu Đông còn nhỏ nên sẽ không được cẩn thận, thế nhưng nửa tháng qua con dâu mỗi ngày đều tới thăm mình, mang quà cho hai người theo nhiều cách. Nhưng quan trọng nhất chưa bao giờ quên đưa cơm cho Hạ biết quan tâm con trai mình thì so với người chỉ biết quan tâm mình còn làm mẹ Hạ vừa lòng hơn."Mẹ đã nói là ở nhà nghỉ ngơi là được, con cứ khăng khăng phải đặt viện điều dưỡng gì gì đó nữa." Mẹ Hạ oán trách, "Còn muốn mẹ đi Hải Nam ở hơn nửa năm nữa, ở nhà không phải tốt hơn sao, đi lại phí tiền.""Mẹ à, khí hậu ở Hải Nam sẽ thích hợp nghỉ ngơi, điều dưỡng hơn." Hạ Phong khuyên nhủ."Hai chúng ta đã nuôi nó lâu như vậy rồi, tốn chút tiền có sao đâu?" Ba Hạ lại đối với chuyến đi này rất vừa ý, thế giới hai người đó."Ông thì biết cái gì, con trai chúng ta cũng đã lập gia đình rồi." Mẹ Hạ nắm tay Vu Đông rồi nói "Đông Đông à, sau này bảo Hạ Phong đem tiền đưa cháu, trong nhà đều phải là phụ nữ giữ tiền.""Bác à, cho dù cháu giữ tiền thì viện điều dưỡng này cũng phải đặt đó!" Vu Đông nói."Nghe đi, miệng này nói thật hay." Mẹ Hạ giọng nói biến đổi "Đông Đông à, mặc dù tiệc cưới vẫn chưa làm nhưng hai đứa cũng đã đăng kí rồi, vậy chừng nào con mới sửa cách xưng hô thế!"Vu Đông nhìn Hạ Phong một cái, Hạ Phong thì sửng sốt "Mẹ, mẹ làm người ta sửa cách xưng hô thì mẹ có chuẩn bị bao lì xì chưa thế?" "Ai nói mẹ chưa chuẩn bị?" Nói xong thì nhìn ba Hạ một cái, ba Hạ lấy trong túi ra hai bao lì Phong lập tức xấu hổ nhìn thoáng qua Vu Đông, không còn lời nào để nói Đông chớp mắt, biết nghe lời phải mà sửa cách xưng hô, một tiếng 'ba mẹ' vừa ra dỗ mẹ Hạ mặt mày vui vẻ, ba Hạ cũng đầy vẻ từ tay là hai bao lì xì to nên Vu Đông cũng vui Phong thấy ba người ở chung vui vẻ nên khóe miệng cũng cong đến khi có thông báo máy bay đi Hải Nam sắp cất cánh thì bốn người mới lưu luyến chia tay. Vu Đông và Hạ Phong nhìn dõi theo hai người đến lúc vào cổng an ninh mới thôi."Lúc nãy cám ơn em!" Hạ Phong bỗng nhiên nói."Cảm ơn cái gì?" Vu Đông buồn mắt của Hạ Phong dừng lại ở hai bao lì xì Vu Đông đang cầm, ý gì thì không nói cũng hiểu."Chẳng lẽ anh muốn lấy lại? Đây là ba mẹ cho em vì sửa cách xưng hô đó." Vu Đông lập tức cầm hai bao lì xì để trước ngực, bộ dáng sợ Hạ Phong cướp đi."..." Trên trán ba đường đen của Hạ Phong đều phải xuất hiện, "Có thể có bao nhiêu tiền chứ, ai sẽ lấy của em.""Vậy là được rồi." Vu Đông lập tức yên tâm, liền mang bao lì xì bỏ vào Phong ngẫm nghĩ một lát rồi nhịn không được hỏi "Bao lì xì được bao nhiêu thế?"Vu Đông cũng chưa xem qua, lại thấy Hạ Phong hỏi nên lấy bao lì xì ra xem. Bởi vì giấy làm bao lì xì hơi cứng nên chỉ sờ thì không biết có bao này mới mở ra thì bên trong không phải là tiền giấy mà là một tấm thẻ ngân người thấy tấm thẻ thì đều ngẩn người, Vu Đông mở tiếp một cái bao lì xì khác thì đó lại là một tờ giấy. Vu Đông mặt mày khó hiểu mở ra."Đông đầu bác muốn khi bác xuất viện sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa, nhưng sức khỏe của bác lại không tốt lắm nên chỉ có thể để sau đến khi hai bác về thì cũng đã là nửa năm sau rồi, tuy cháu chưa nói gì nhưng nửa tháng qua thì hai bác đều biết cháu là một cô gái thẻ ngân hàng này là hai bác chuẩn bị cho Hạ Phong lấy vợ, trong đó tổng cộng có năm mươi vạn, tất cả đều cho như là sính lễ."Sau đó là một chuỗi số, chắc là mật Đông đọc xong lập tức ngây ngốc, tay cầm thẻ mà phát run, cô nhìn thoáng qua Hạ Phong vẫn đang ngây ngốc thì ngay lập tức đem giấy và thẻ để vào tay Hạ Phong."Em làm gì vậy?""Cái này, nhiêu đây là quá nhiều..." Ở hiện tại năm mươi vạn là có thể trả góp đợt đầu một căn nhà Thân thành rồi."Lúc nãy không phải em giữ kĩ lắm sao." Thấy Vu Đông mang bộ dạng bị kinh sợ thì Hạ Phong buồn cười nói."Sao giống nhau được? Em đã nghĩ nhiều nhất chỉ có sáu trăm khối." Nhưng nhân gấp mấy lần thì ai chịu cho nổi chứ."Ha ha ha...." Hạ Phong nhịn không được phải cười ra tiếng."Anh còn cười nữa, em lấy thiệt bây giờ.""Vậy thì em cầm đi, ban đầu là của mẹ cho em mà." Hạ Phong không sao cả nói."Mẹ anh còn nói anh phải nộp cho em thẻ lương kìa, có bản lĩnh anh đưa em luôn đi." Vu Đông không cam lòng yếu thế Phong chớp mắt, lấy bóp ra, móc ra một tấm thẻ "Thẻ lương!""..."Chồng tôi đột nhiên chủ động nộp thẻ lương, đây là có ý gì?
Bạn đang theo dõi câu chuyện ngôn tình sủng ngọt ngào qua tác phẩm Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.“Nếu không thì chúng ta kết hôn đi!” Vu Đông bỗng nhiên đề nghị.“Cô…” Hạ Phong đã cho rằng hắn nghe nhầm.“Anh xem bây giờ anh cũng muốn tìm người kết hôn ý xuân hòa hợp để làm mẹ anh yên tâm mà tôi cũng muốn kết hôn, hơn nữa chúng ta cũng đang đứng trước cửa cục dân chính, đều mang sổ hộ khẩu. Quan trọng nhất là chúng ta đều mới chia tay.” Vu Đông nói, “Đây là duyên phận đó!”Cho đến khi rời khỏi cục dân chính, tay cầm giấy kết hôn Hạ Phong vẫn chưa phản ứng lại được, hắn đã kết hôn rồi sao? Đọc Truyện
Lúc tối thì quả nhiên Hạ Phong không đi tham gia buổi tiệc chào mừng của An An mà cùng Vu Đông đi ăn bò bít tết ở tiệm cơm bên ngoài bệnh Đông thấy Hạ Phong ngồi đối diện mình đang gọi món ăn thì bỗng nhiên nhịn không được mà cười ra tiếng."Em cười gì thế?" Hạ Phong gọi món xong thì đưa lại thực đơn cho người phục vụ, hắn thấy Vu Đông đang cười kỳ quái liền hỏi."Em nhớ lần đầu em hẹn anh ăn cơm cũng là ở chỗ này." Vu Đông cười trả này? Hạ Phong cẩn thận nhớ lại nhưng trong trí nhớ thì hình như đây vẫn là lần đầu tiên hắn ăn cơm cùng Vu Đông ở đây "Sao anh không nhớ.""Bởi vì căn bản là anh không có đến đó." Giọng nói của Vu Đông mang sự bất mãn, "Em cũng nói với anh là em không mang tiền rồi, vậy mà anh vẫn không chịu đến.""À... Lần đó..." Lúc này Hạ Phong mới nghĩ đến, "Hôm đó đúng lúc khoa trưởng tìm anh, nên... Dù sao thì đó cũng là lỗi của anh."Trên mặt Hạ Phong mang ý xin Đông chống cằm rồi lười biếng nói "Thôi, dù sao lúc đó anh vẫn chưa thích em, lúc đó đều là do em theo đuổi anh thôi."Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, sau đó người phục vụ mới mang bò bít tết người nhận bò bít tết xong thì bắt đầu cắt. Lúc Hạ Phong cắt được một nửa thì bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Đông ngồi ở đối diện đang thuần thục cắt bò bít tết."Anh nhìn em như vậy làm gì?" Vu Đông nghi hoặc dừng động tác lại."Anh đang nghĩ... Vợ của anh rất giỏi." Hạ Phong cười nói, "Em đã cắt bò bít tết tốt đến vậy rồi, chưa cho anh cơ hội nào để biểu hiện bản thân cả."Vu Đông cúi đầu nhìn miếng bò bít tết đã bị cô cắt được một nửa rồi lại nhìn miếng bò bít tết của Hạ Phong cũng đã cắt được hơn một nửa. Vu Đông thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Hạ Phong thì bỗng nhiên nhớ đến lời nói lúc Hạ Phong đến đón cô tan ca về nhà lần đó trời mưa, Hạ Phong cầm một cây dù đứng trước mặt cô, giọng nói dịu dàng "Em là con gái, không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ đến vậy, con gái biết làm nũng sẽ có nhiều người thích hơn."Vu Đông chớp chớp mắt, thoát ra khỏi đống hồi ức, cô buông dao nĩa trong tay ra rồi ngước mắt cười nói "Bỗng nhiên em không có sức nữa rồi, anh cắt giúp em đi.""Ừ!" Hạ Phong cười gật đầu, lấy cái đĩa của Vu Đông qua rồi bắt đầu Đông nhìn nhìn một lúc thì bỗng nhiên không vui lắm, cô nhấp nhấp miệng nhưng vẫn không nhịn được hỏi "Trước kia anh thường cắt giúp An An đúng không?"Hạ Phong khựng lại, hắn ngước mắt nhìn về phía Vu Đông, dù hắn biết rõ đáp án này sẽ làm Vu Đông cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn gật đầu nhẹ một tay đang cầm ly của Vu Đông siết chặt lại, cô lặp lại một câu "không tức giận không tức giận" nhiều lần trong lòng, tự an ủi mình rằng đây chỉ là chuyện lúc trước, không được lôi chuyện trước đó ra để kiếm chuyện, đây không phải là biểu hiện nên có của một người phụ nữ rộng rãi trưởng thành."Em không vui." Vu Đông quay Phong đã cắt xong bò bít tết, hắn nhẹ nhàng đặt lại trước mặt Vu Đông."Từ nay về sau anh chỉ cắt cho em." Hạ Phong nói."Em không tin." Vu Đông biết cô đang ghen tị, lúc này bộ dạng của cô chắc chắn rất keo kiệt, rất xấu xí."Đông Đông, em nhìn anh." Hạ Phong kiên nhẫn chờ Vu Đông quay đầu lại nhìn hắn rồi mới nói, "Ưu điểm của anh không nhiều lắm, nhưng chuyện gì anh đã đáp ứng em thì chắc chắn anh sẽ làm được."Lời nói này phảng phất như một dòng suối trong vắt, dập tắt tất cả ngọn lửa đầy dấm của Vu Đông."Ăn cơm đi, lát nữa em còn phải thay ca với Hiểu Nguyệt nữa." Đối lập với sự chân thành của Hạ Phong thì Vu Đông cảm thấy cô thật sự là đang vô cớ kiếm chuyện nên cô chỉ có thể xấu hổ cúi đầu ăn Phong biết Vu Đông xem như đã tha thứ cho mình, hắn cười cười dùng chiếc khăn ăn màu trắng chùi miếng nước sốt đang dính ở khóe miệng của Vu Đông vì cô đang ăn nhanh Đông lập tức đỏ tối được ăn trong sự vui Phong đưa Vu Đông đến cửa bệnh viện rồi mới lái xe về phòng thí nghiệm ở đại học Hạ Phong làm thực nghiệm thì rất chăm chú nên không cảm giác được thời gian và động tĩnh xung quanh, bởi vậy hắn cũng không nghe được tiếng vang nhỏ xíu đã phát ra khi cửa phòng thí nghiệm bị An mặc một chiếc áo khoác màu nâu lẳng lặng đứng một bên, đôi mắt đào hoa nhìn chăm chú vào Hạ Phong đang dùng kính hiển vi quan sát mẫu cắt, cho đến lúc Hạ Phong kết thúc việc quan sát và ghi chép hết tất cả mọi số liệu thì mới lên tiếng "Lúc làm thực nghiệm thì anh luôn nghiêm túc như thế."Hạ Phong hoảng sợ, lúc này hắn mới phát hiện ra An An "An An? Em vào bằng cách nào?"An An giơ chiếc chìa khóa lên cười nói "Chìa khóa dự phòng vẫn ở chỗ cũ."Hạ Phong buông mấy thứ đồ trong tay mình ra rồi đến gần An An mấy bước, lấy chiếc chìa khóa ra khỏi tay của An An thấy chìa khóa bị lấy đi thì vẻ mặt lập tức trở nên rất khó coi, cô nàng điều chỉnh lại cảm xúc rồi cố ý nói sang chuyện khác "Anh vẫn làm thực nghiệm về u sao?""Ừ!" Sau khi Hạ Phong lấy lại chìa khóa thì tiếp tục cúi đầu kiểm tra lại số liệu, làm xong sớm thì về nhà sớm một chút."Đây là cuộc thực nghiệm lần thứ mấy? Số liệu được không?" An An vừa nói vừa duỗi tay ra lấy cuốn sổ ghi chép thực nghiệm bên cạnh Hạ ngón tay trắng nõn của An An là ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc nhẫn kim cương đẹp đẽ và quý giá, Hạ Phong nhìn thoáng qua một cái thì cả người lập tức cứng sâu một hơi, Hạ Phong kiểm tra chuỗi số liệu cuối cùng xong thì mới đứng lên giơ tay ra trước mặt An An nhìn bàn tay cực kì quen thuộc đang duỗi ra trước mặt mình thì để cuốn sổ ghi chép thực nghiệm Phong nhận lại cuốn sổ ghi chép, để nó lại chỗ cũ, rồi vươn tay ra để trước mặt An An lần nữa."Em đã trả cho anh rồi mà?" An An kinh ngạc nói."Thứ anh muốn không phải cái này." Ánh mắt Hạ Phong chuyển hướng đến bàn tay phải của An An An ý thức được thứ mà Hạ Phong muốn lấy lại là gì thì lập tức vẻ mặt của cô nàng trở nên trắng bệch. An An nắm chặt bàn tay của mình rồi mang vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Hạ Phong "Anh muốn lấy lại nó?""Ừ!" Hạ Phong gật đầu."Nhưng đây là thứ anh tặng cho em." An An lắc đầu."Nhưng em đã không thích hợp để mang nó nữa rồi." Hạ Phong bình tĩnh nói, "Trả lại cho anh đi.""Là do cô ấy bảo anh làm vậy sao?" An An chất vấn, tính cách của Hạ Phong cô hiểu rất rõ, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế này."Đông Đông không biết gì hết, nhưng... Anh không muốn cô ấy hiểu lầm." Bây giờ chỉ có hai người bọn họ nên Hạ Phong cảm thấy có những lời nói thẳng ra sẽ tốt hơn."Trước đây anh..." An An rất muốn nói trước đây anh đã luôn mong em có thể mang chiếc nhẫn này lên, nhưng..."Lúc trước em đã nhận nhẫn, em đã nhận lấy, ý của em còn chưa đủ rõ ràng sao?" An An nói một hồi thì bỗng nhiên sinh ra một nỗi oán hận, "Em đã nhận nhẫn rồi, tại sao anh còn kết hôn với người khác chứ?""An An..." Hạ Phong không nghĩ lôi chuyện cũ ra nói, bởi vì làm như vậy sẽ khiến hai người trở nên tệ hại nên hắn chỉ lặp lại lần nữa "Trả lại cho anh đi, nó đã không thuộc về em.""Nó là của em." An An che lại nhẫn rồi mang vẻ đề phòng nhìn Hạ Phong, hình như cô nàng vẫn chưa hiểu vì sao Hạ Phong lại muốn làm vậy với Phong nhìn An An trở nên như vậy thì bỗng nhiên có chút mỏi mệt, hai người vẫn cứ dây dưa mãi thế này thì đối với ai cũng không Phong rút tay về, mang ánh mắt nhàn nhạt nhìn An An rồi nói "Còn nhớ lúc trước anh đưa nó đến tay em như thế nào không?"Đôi mắt đào hoa của An An đong đầy nước mắt, có vẻ nhìn thấy mà thương, nhưng Hạ Phong đã không còn sự rung động như trước "Hai ta hẹn hò ba năm anh cầu hôn em, anh chạy khắp tất cả các cửa hàng trang sức ở Thượng Hải để chọn ra chiếc nhẫn này, lúc đó anh muốn gắn nó vào tay em, nhưng em bảo công việc và việc học của em rất bận rộn, chưa muốn kết hôn.""Nửa năm sau, em tốt nghiệp tiến sĩ, anh nghĩ em đã có chút thời gian rảnh rỗi nên lại cầm theo nhẫn đến gặp em... Em nói em phải tham gia một dự án nghiên cứu khoa học... Công việc còn bận rộn hơn so với lúc trước..." Hạ Phong nhìn chiếc nhẫn kim cương trong tay An An rồi lẳng lặng nói, "Từ lúc đó, chiếc nhẫn này ở trong mắt anh đã không còn ý nghĩa như trước."An An nghe Hạ Phong tự thuật thì nhịn không được rơi lệ "Nhưng em thật sự rất bận.""Lần thứ ba, em nhận lấy chiếc nhẫn này rồi quăng anh một mình ở trước cửa cục dân chính, em nói... em muốn xuất ngoại đào tạo sâu, nhẫn này em sẽ nhận lấy trước, đợi đến lúc em muốn kết hôn sẽ mang theo nhẫn về nước." Hạ Phong nhìn An An rồi có chút tự giễu nói, "Anh vẫn chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của em, từ giờ phút đó, anh cảm thấy chính mình như một tên ăn mày của hôn nhân vậy.""Em không phải, không phải... Có phải anh vẫn còn trách em không đi thăm bác đúng không, lúc đó em, lúc đó em đã chuẩn bị đi, quà cũng đã chuẩn bị sẵn sàng..." An An nôn nóng tìm lý do khác."Nhưng cuối cùng em vẫn không đi." Hạ Phong nói."Đó là bởi vì anh không đến tìm em, một mình em thì đi thế nào chứ? Anh không dẫn thì em làm sao đi gặp bác trai bác gái." An An bất lực giải thích."Vậy vì sao em không đến tìm anh?" Hạ Phong nhịn không được hỏi lại một câu."Em... Em..." An An bỗng nhiên mở to hai mắt, bắt lấy cánh tay của Hạ Phong rồi kinh hỉ nói, "Anh còn để ý những chuyện này, có phải...""Không phải!" Hạ Phong bẻ tay An An ra, lui về phía sau một bước, vẻ mặt nghiêm túc nói, "An An, anh nói với em những chuyện này là muốn nói cho em hiểu, vấn đề của hai chúng ta đã sớm tồn tại từ lâu, thật ra nếu không phải vì bệnh của mẹ anh thì anh nghĩ anh đã không cầu hôn em nữa rồi.""Em không tin." An An rất khiếp sợ, trong mắt cô nàng đều là sự không tin."Anh không cần em phải tin tưởng, cũng không cần chứng mình điều gì với em hết." Dây dưa hồi lâu với An An đã làm Hạ Phong cảm thấy mệt mỏi, "Thậm chí anh cũng không cần để ý đến chiếc nhẫn này.""Vậy tại sao anh vẫn muốn lấy lại nó.""Bởi vì anh sợ Vu Đông sẽ để ý, anh không muốn cô ấy đau lòng." Nhớ đến Vu Đông thì Hạ Phong liền nghĩ đến việc cắt bò bít tết thôi đã làm cô ấy tức giận đến vậy, nếu lại thấy chiếc nhẫn này thì phải làm sao bây giờ."Em sẽ không trả lại cho anh, thứ này là của em." An An lắc đầu từ chối Hạ Phong, phảng phất chiếc nhẫn này là sự cứu rỗi cuối cùng cho cuộc tình của mình."Em không trả thì anh cũng không thể cướp của em được." Hạ Phong cởi chiếc áo thực nghiệm trên người ra, vừa đi ra phía cửa vừa nói, "Đã trễ lắm rồi, anh phải về nhà, lúc em đi thì nhớ khóa cửa.""Hạ Phong, anh thật sự muốn đối xử với em như vậy sao?" An An nhìn bóng dáng của Hạ Phong rồi không ngừng rơi lệ."An An... Chúng ta đã chia tay," Hạ Phong xoay người lại, giọng nói cực kì nghiêm túc "Em đừng dùng tiêu chuẩn trước kia để yêu cầu anh làm điều gì, vì anh cũng sẽ không phản ứng đâu."Nói xong câu đó thì Hạ Phong không dừng lại mà lập tức rời khỏi phòng thí An nhìn cánh cửa trống rỗng, nhịn không được ngồi xổm xuống đất khóc thút thít."Chỉ một năm thôi... Hết một năm thì em đã về... Em đã kế hoạch xong xuôi hết thảy... Tại sao anh không đợi em chứ..."Lúc Hạ Phong rời khỏi phòng thí nghiệm thì hắn biết chắc chắn An An sẽ khóc ở trong đó, chuyện này làm hắn cảm thấy không được thoải mái cho lắm, hắn đã đến tuổi này nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nói chuyện gây tổn thương như vậy với một người con đường lái xe về nhà thì sắc mặt của Hạ Phong vẫn mang sự nghiêm nghị cho đến khi về đến phòng, thấy Vu Đông đang nằm trên chiếc giường Phong bước qua, ngồi bên cạnh Vu Đông rồi ôm cô vào ngực Đông đang ngủ say sưa thì bỗng nhiên ngửi được một mùi thuốc sát trùng quen thuộc, vì vậy cô mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện người đang ôm mình chính là Hạ Phong thì lập tức yên tâm đồng thời cũng không tự chủ được mà cọ cọ rồi nỉ non nói "Đã về rồi.""Đã đánh thức em?" Hạ Phong nhẹ giọng Đông lắc lắc đầu, cô theo bản năng mà dùng đôi tay của mình ôm lấy eo của Hạ Phong, làm cho hai người càng sát nhau hơn."Anh... Lúc nãy ở phòng thí nghiệm đã gặp An An." Hạ Phong do dự một chút rồi nghĩ cách nói như thế thể của Vu Đông lập tức cứng đờ, cơn buồn ngủ nháy mắt bay đi, cô ngẩng đầu từ trong lồng ngực của Hạ Phong, đợi hắn nói Phong nhìn đôi mắt của Vu Đông thì thở dài đem chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm nói một lần."Cho nên... Chiếc nhẫn kim cương đó anh không lấy về được, nhưng nó đã không có ý nghĩa gì với anh nữa." Hạ Phong vừa thưởng thức ngón tay của Vu Đông vừa lẳng lặng tự thuật toàn bộ câu đầu đến cuối Vu Đông đều yên tĩnh lắng nghe, không xen vào lời nói của Hạ Phong lần nào thì lúc này lại bỗng nhiên nâng tay phải của mình lên, đưa chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình đến trước mặt Hạ Phong, giọng nói mang theo sự u oán "Sao em không có kim cương?"Hạ Phong hơi mỉm cười nói "Chiếc nhẫn đó là chiếc cô ấy thích, chiếc này là chiếc anh thích."Hạ Phong nói chuyện hơi mơ hồ, nhưng hắn biết chắc chắn Vu Đông sẽ hiểu."Vậy sao anh không hỏi xem em thích cái gì?" Vu Đông nghe hiểu nhưng vẫn cố ý hỏi."Không phải em thích anh sao?" Hạ Phong ra vẻ kinh ngạc nói."..." Vu Đông phát hiện da mặt của Hạ Phong còn dày hơn so với lúc trước, nhưng cô vẫn thản nhiên thừa nhận, "Được rồi, em thật sự thích anh."Vẻ mặt "không còn cách nào với anh" làm Hạ Phong nhịn không được mà cúi đầu hôn một cái."Vậy lúc cô ấy khóc thì anh có đau lòng hay không hả?" Vu Đông nhịn không được lại hỏi thêm một câu."Đau lòng thì không có, nhưng có chút không thoải mái.""Vậy anh đi an ủi cô ấy đi!" Vu Đông hung hăng tránh khỏi sự ôm ấp của Hạ Phong, người đàn ông này thật là đáng ghét, ngay cả nói dối để dỗ cô cũng không chịu làm ư? Cứ một hai phải nói thật cho bằng Phong cũng qua ôm người lại lần nữa, Vu Đông quay người đi không muốn để ý đến hắn, Hạ Phong cười cười hôn nhẹ sợi tóc của Vu Đông rồi nhẹ giọng nói "Trên đường về anh đã suy nghĩ rất lâu, đối với chuyện tình cảm, Hạ Phong anh chỉ có năng lực hữu hạn, nên chỉ có thể bảo vệ một người... Bây giờ cô ấy... đang trong lồng ngực của anh."Giờ phút này Vu Đông cảm thấy, có lẽ mỗi một người đàn ông đều có thiên phú dỗ dành người khác, làm người phụ nữ cam tâm tình nguyện sa vào lưới."Anh... Anh đi tắm rửa đi." Vu Đông hơi mất tự nhiên đẩy đẩy Hạ Phong. Hạ Phong nhìn thấy đôi tai đã đỏ lên của Vu Đông thì biết cô đang thẹn thùng nên tâm trạng vô cớ mà trở nên sung Phong cảm thấy Vu Đông là một con người tràn ngập sự mâu thuẫn, có đôi lúc rộng rãi trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi, nhưng đôi lúc lại toát ra sự thẹn thùng của thiếu nữ làm hắn say đắm. Hạ Phong buông Vu Đông ra rồi lưu luyến đứng dậy đi về phía phòng Đông đợi đến lúc phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào thì mới che lại khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, dưới sự tối tăm của cả căn phòng chỉ có ánh sáng duy nhất từ chiếc đèn bàn, cô lẳng lặng vuốt ve chiếc nhẫn bạch kim bóng loáng, trong mắt là sự ấm áp phảng phất sắp tràn ra ngoài.
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải Thể loại Ngôn tìnhSủngHEĐô Thị Tình trạng Hoàn thành Số chương 58C + 3NT Lượt đọc 10,165 Cập nhật 25/11/2021 “Nếu không thì chúng ta kết hôn đi!” Vu Đông bỗng nhiên đề nghị. “Cô…” Hạ Phong đã cho rằng hắn nghe nhầm. “Anh xem bây giờ anh cũng muốn tìm người kết hôn ý xuân hòa hợp để làm mẹ anh yên tâm mà tôi cũng muốn kết hôn, hơn nữa chúng ta cũng đang đứng trước cửa cục dân chính, đều mang sổ hộ khẩu. Quan trọng nhất là chúng ta đều mới chia tay.” Vu Đông nói, “Đây là duyên phận đó!” Cho đến khi rời khỏi cục dân chính, tay cầm giấy kết hôn Hạ Phong vẫn chưa phản ứng lại được, hắn đã kết hôn rồi sao? Advertisement Last edited 26/11/2021
sống lại tại cửa cục dân chính